Chỉ để yêu anh

Ngày đó, em từ lớp khác chuyển sang lớp anh, xa lạ và bỡ ngỡ. Mình gặp nhau lần đầu tiên trong giờ thể dục khi em đã trễ học, chạy hối hả vào lớp. Đập vào mắt là hình ảnh của anh – một anh chàng khá đẹp trai đang cho lớp khởi động.
Mình làm quen nhau không bất ngờ và cũng chẳng có gì lãng mạn, chỉ là những câu trao đổi ngắn gọn giữa lớp trưởng và một thành viên mới.
Buổi đầu lên lớp, một người bạn mới rỉ tai em nói nhỏ về anh: “Nhiều người thần tượng lắm đấy!”. Em cười: “Thế à!”. Em không thích con trai học văn. Anh có nhiều fan thì cũng vậy thôi, không bao giờ em để mình phải thần tượng anh vì quanh em đâu thiếu gì những vệ tinh “chất lượng”. Nghĩ đến đó em chỉ cười. Nhỏ bạn nháy mắt: “Nhưng mà ai yêu thì khổ đó”. Chẳng bao giờ em nghĩ mình sẽ yêu anh nên câu nói đó cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng.
Mọi người khen anh “đẹp trai, nhiệt tình và ga lăng”, riêng em chỉ thấy anh học hành dở tệ lại thêm tính lăng nhăng. Em ghét cái vẻ ga lăng của anh. Anh chơi bóng chuyền rất giỏi nên các bạn nữ hay nhờ tập giùm. Em thì dở tệ nhưng chẳng bao giờ chịu mở lời nhờ anh. Con bé cứng đầu trong em thà để mình rớt kỳ ấy chứ kiên quyết không bao giờ trở thành fan của anh. Nhưng dần dần mình tiếp xúc nhau nhiều hơn, em khám phá ở anh nhiều điều cuốn hút.
Anh nhiệt tình trong phong trào lớp, quan tâm và sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Có lẽ vì vậy anh được bạn bè yêu mến. Chưa bao giờ em thấy một người sống nhiều vì tập thể như anh. Lần đầu tiên em nghĩ đến anh và cũng lần đầu tiên em băn khoăn tự hỏi: ai yêu anh sẽ khổ?
Em sẽ chẳng chọn anh nếu không có những tối anh ngồi ở ký túc chờ em đi học về chỉ để đưa cho em trái bắp; lúc em bệnh, anh mang đến cho em sữa và trái cây… Cả năm học trôi qua, em không cho anh cơ hội mở lời.
Trung thu năm ấy trời mưa nhè nhẹ. Đám sinh viên quây quần vòng tròn phát quà bánh cho các trẻ em trong xã. Lửa trại đốt lên, mọi người nhìn anh đứng cạnh em cười nháy mắt bắt chơi trò nắm tay làm sóng.
Khi bàn tay anh rụt rè nắm lấy tay em cũng là lúc em cảm nhận rất rõ tình yêu đang đến gần hai đứa. Những ngượng ngùng và ấm áp của lần đầu, nhìn bàn tay mình nhỏ bé lọt thỏm trong tay anh, em hiểu anh sẽ là chỗ dựa cho em vững chắc. Đêm đó trước bao nhiêu người anh thổ lộ tình yêu mình đến em. Mọi người vỗ tay, chỉ riêng em ngồi lặng đi như uống từng lời anh nói.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn lồng, trăng và hơi ấm từ anh cùng bè bạn, em hiểu mình là người hạnh phúc nhất đêm nay. Khi chỉ còn hai đứa, em chỉ đáp lại anh bằng một lời giao hẹn. Em sợ tình yêu của nhiều sinh viên – đến rồi đi, say đắm và chia tay… Em muốn hai đứa mình nhìn nhận nghiêm túc về tình yêu. Có lẽ vì vậy mà em bắt anh chờ đợi hai năm.
Hai năm qua em vẫn chưa một lần nói tiếng yêu anh dù em biết anh đã trở thành trong em một phần cuộc sống. Hai năm qua anh vẫn vậy, đi bên em nhẹ nhàng mà vững chãi.
“Có những điều không cần phải nói ra”, em nhớ chính mình đã nói cùng anh như vậy. Và em biết anh không cần phải đợi câu trả lời từ em nữa bởi hai năm qua, những gì mình làm cho nhau đã nói lên tất cả. Thế nhưng em vẫn muốn được gửi những lời này đến anh – người mà em vô vàn yêu thương. Cảm ơn anh nhiều lắm vì tất cả những gì đã dành cho em. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác ấm áp bởi mỗi tối sau giờ tan học vẫn có anh cùng xe đứng đợi dù trời có mưa to. Nhìn anh còng lưng đạp, người nhễ nhại mồ hôi, em hiểu mình là người hạnh phúc. Ở giữa thành phố này “xe đạp ơi” là điều rất khó thế mà chúng mình vẫn đều đều ngày hai buổi anh chở em đến lớp.
Cảm ơn anh đã luôn kề bên cùng em san sẻ… Tự trong sâu thẳm trái tim mình em muốn nói với anh rằng: em yêu anh. Ai bảo làm người yêu anh khổ, em chỉ biết rằng mình sẵn sàng một lần nữa đón nhận những cái khổ ấy chỉ để được yêu anh.
LÂM GIA
Theo tuoitre.com.vn