Ngày xưa ơi…

Tuổi thơ của tôi không êm đềm như những đứa trẻ khác. Cảm nhận đầu tiên của tôi về cuộc sống là một màu xám xịt vì tôi là “đứa con hoang”. Với quê tôi, thời bấy giờ đó là những chuyện vô cùng xấu xa.
Lớn lên trong nhọc nhằn nghèo khó, cái nghèo khó của làng quê miền Trung cộng với định kiến về “đứa con không cha” đã tạo ra cho tôi một lớp vỏ bọc kiên cố: lầm lì, ít nói và sẵn sàng “xù” lên với bất cứ ai. Tôi trở nên hung dữ và lì lợm, mấy đứa bạn học hay gọi tôi là “yêu quái”…
Suốt ngày tôi cắm đầu cắm cổ học để “không thua bất cứ đứa có cha nào trong lớp” dù mẹ không ủng hộ chuyện học hành của tôi. Đối với bà, con gái học chi cho lắm, biết đọc biết viết rồi có chồng là xong. Nhưng tôi vẫn học và vẫn đứng nhất lớp suốt mấy năm học phổ thông.
Tôi đã lớn lên như thế, tuổi học trò trôi qua nhạt nhẽo, không mộng mơ, không kỷ niệm và nhất là không để ý tới tụi con trai…
Vậy mà đến một ngày, lúc đó tôi đang học đại học năm thứ 2, trái tim tưởng đã đông lạnh của tôi cũng đã lỗi nhịp trước anh. Anh không đẹp trai, không giàu có, nhưng vẻ chững chạc, tự tin và một chút hiền hiền của anh đã hút hồn tôi. Song tình cảnh lúc tôi gặp anh thật trớ trêu: anh là bác sĩ mới ra trường, còn tôi chỉ là đứa chạy bàn cho một tiệm ăn trong những ngày hè để kiếm thêm tiền lo chuyện học hành.
Tôi giận mình ghê lắm, tôi tự nhủ mình không phải là “đối tượng” của anh, cũng như của bất cứ ai. Lòng tự ti của tôi lớn hơn tất cả những thứ khác, tôi nghĩ một đứa con gái không cha, gia đình nghèo khó như tôi thì không nên mơ mộng viển vông. Tôi dặn lòng sẽ cố quên anh. Trong tôi lúc đó thật mâu thuẫn, dù rất muốn được nhìn thấy anh mỗi ngày, nhưng khi anh tìm cách bắt chuyện thì tôi thường trả lời qua loa rồi lánh đi chỗ khác.
Sau vài lần như vậy, có lẽ thấy tôi “không bình thường” nên anh cũng không cố gắng nói chuyện với tôi nữa. Dù vậy, hằng ngày anh vẫn đến quán, cũng chào hỏi như những người khách quen khác.
Mùa hè năm đó đối với tôi sao nhanh quá, đã đến lúc tôi phải ra thành phố tiếp tục đi học. Ba tháng qua đi, giữa tôi và anh cũng chỉ là những người quen biết bình thường, thậm chí không có lấy một số điện thoại để liên lạc. Tôi thấy buồn như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quý giá. Tôi thấy nhớ anh từng ngày, từng ngày…
Tôi không dám tâm sự với bất cứ ai về chuyện tình khờ khạo của mình, tôi không dám biến tôi thành một người mềm yếu trước mặt người khác. Bạn bè vẫn hỏi sao không thấy tôi có người yêu. Mấy đứa bạn cùng quê chỉ cười và nói “Nó ghét đàn ông lắm”!
Lúc đầu tôi cũng nghĩ cảm xúc đó có thể chỉ là một chút xao xuyến thoáng qua, là một chút mộng mơ của thời mới lớn, nhưng càng về sau và đến tận bây giờ, tôi biết tình cảm đó không đơn giản như vậy. Sau khi ra trường tôi vẫn còn nguyên vẹn những cảm xúc về anh, ngập tràn và tươi roi rói…
Tôi xa quê nhưng vẫn ngóng tin và vẫn nhớ anh đến ngút ngàn. Đã vài lần không kiềm chế được tôi đã liều mình viết thư cho anh với bì thư không đề tên người gửi. Tôi tin chắc là anh sẽ không thể đoán được người gửi thư cho anh là tôi, và cũng rất có thể anh đã không còn nhớ gì về con bé “khó ưa” ngày nào.
Sáu năm sau kể từ lúc tôi gặp anh, anh cưới vợ. Tôi buồn đến lặng người dù biết rằng đó chỉ là mối tình câm của riêng tôi. Và một điều làm tôi hết sức ngạc nhiên là trời xui đất khiến thế nào mà sau khi cưới, vợ chồng anh mua nhà ở rất gần nhà tôi! Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng về thăm gia đình tôi thậm chí vẫn không dám nhìn vào nhà anh, tôi không biết mình sẽ phải như thế nào nếu gặp lại anh.
Hơn 10 năm qua, bây giờ tôi cũng đã có chồng. Vợ chồng tôi rất yêu thương nhau và đang sống hạnh phúc ở nơi rất xa quê hương miền Trung yêu dấu của tôi. Tuy nhiên trong một góc rất nhỏ tâm hồn, tôi vẫn còn cất giữ kỷ niệm về anh, về những rung động đầu đời thật đẹp, thật buồn đối với riêng tôi.
Milkyway, USA
theo tuoitre.com.vn