Chia tay có phải vì tình đầu.

Chúng mình yêu nhau khi cả hai đã vơi màu áo trắng, có gọi là yêu sớm không anh? Ngày ấy, em nghe người ta bảo nhau rằng “ mối tình đầu chỉ là thoáng qua mà thôi, sẽ không là mãi mãi, nhưng suốt một đời ta luôn nhớ về nó”. Em e dè không dám yêu, nhưng lại không phải là xem anh như những người bạn đơn thuần, anh dành cho em ánh mắt yêu thương, nụ cười nhân hậu, vòng tay ấm áp sưởi ấm trái tim em, trái tim bướng bỉnh ngày nào giờ đã biết rung động, biết nhớ, biết giận hờn vô cớ.
Tình yêu chúng mình nhẹ nhàng thế đấy, có lúc mong manh khiến em cảm thấy sợ, sợ điều ấy chỉ như một giấc mơ như mọi người vẫn bảo.Thế là vì một chuyện thật đơn giản để chúng mình cùng chứng minh cách mình đang chọn là đúng, chúng ta đã chia tay nhau. Anh bảo với em rằng hòn đá và viên ngọc đều như nhau khi mình không biết được giá trị của nó. Điều đó chắc chắn là đúng rùi, nhưng em cố chấp không đồng ý với anh như thế. Anh đã ra đi để em không bận lòng nhiều vì anh nghĩ rằng em yêu anh qua lời nói. Vì tính trẻ con em cũng quyết định không bao giờ gặp lại anh nữa, mỗi người có một suy nghĩ riêng, em và anh cũng thế. Nhưng anh làm sao biết được không có anh, con đường em bước thật xa và em không tìm được cho mình lối ra khỏi sự u buồn khi mắt đã cay nhòe, em cảm thấy mình cô đơn, thất vọng với chính bản thân mình.
Đúng rồi, tình yêu đầu tiên bao giờ cũng thế, ra đi không phải vì lý do gì cả, chỉ vì đó là tình yêu đầu tiên. Em chấp nhận câu nói ấy, như một điều hiển nhiên, một quy luật của tình yêu mà bất cứ ai cũng có thể gặp phải. Tại sao tình đầu luôn dang dở? Có lẽ không ai trả lời được phải thế không anh? Em bảo mình hãy quên anh, sẽ mạnh mẽ hơn trên bước đường kế tiếp.
Chấm dứt tình yêu đầu. Em như khoác trên mình hành trang với niềm tin và hy vọng cộng với một nỗi đau xé lòng, em chập chững bước vào đời. Giờ đây, khi đã là một cô gái chín chắn hơn rất nhiều em vẫn còn nhớ, vẫn mong trên đường phố tấp nập của cuộc sống này vô tình em được gặp anh để chúng mình còn có lý do để vui vẻ chào nhau vì em biết chắc một trong hai chúng ta sẽ chẳng ai có đủ can đảm để tìm đến nhau. Và em đã chọn cho mình hòn đá hay viên ngọc khi phải xa anh, em cũng không biết nữa anh à?
By Maylangdu
www.vnthutinh.com