Em yêu dấu!


Tối hôm qua, ngồi ăn cơm với hai con, anh cố tình không nhắc hôm nay là ngày giỗ của em, để xem chúng nó có nhớ đến mẹ của nó hay không?

Đọc báo bây giờ, thấy bọn trẻ được bố mẹ cưng chiều, và chúng nó dần dần hư hỏng, ăn chơi đua đòi, anh cảm thấy càng phải lo cho hai đứa con của mình hơn em ạ, nhất là em đã vĩnh viễn bỏ bố con anh ra đi 16 năm trước đây sau tai nạn nghiệt ngã khi em tan sở về nhà để chuẩn bị bữa cơm chiều cho ba bố con anh như thường lệ.

Anh đã ngã gục tại phòng xác khi nhìn thấy hình hài của em tan nát hết vì những chiếc bánh xe tải container phóng nhanh vượt ẩu… Bé Lớn lúc đó 5 tuổi, còn cu Bin của chúng mình chỉ chưa đầy 3 tuổi, đang ngọng nghịu tập nói.

Em bỏ bố con anh ra đi trong lúc gia đình mình đang trên tột đỉnh của sự hạnh phúc và bình yên, mặc dù hai vợ chồng mình vẫn phải chắt chiu từng đồng để dinh dưỡng tốt cho hai con. Miếng thịt, miếng cá ngày đó quá đắt đỏ so với thu nhập của hai đứa mình, nhớ không em? Nhường cho con rồi, em lần nào cũng nhường tiếp cho anh:”Ông xã ăn nhiều vào để mà có sức yêu thương và lo cho vợ con…”. Nghĩ mà thương em quá mình ơi!

Bé Lớn tuyệt vời và là một đứa con gái yêu của chúng mình em à. Những ngày tháng mất em, anh không thể nào tin đó là sự thật, và anh đã rất hư hỏng, có lỗi với mẹ và hai con. Anh uống rượu suốt ngày, mất cả lý trí, và rồi cũng mất luôn việc làm… Anh đúng là một thằng đàn ông yếu đuối trong những ngày tháng đau thương này, nhưng biết làm sao khác hơn được hở em?

Một đêm, anh về nhà thật say, và la hét như một thằng khùng. Mẹ cũng chẳng thể cản anh lại được. Anh lúc đó u tối, chẳng có gì để mất cả… Rồi em biết sao không? Bé Lớn run sợ, ôm chặt và quỳ dưới chân anh trong nước mắt:”Bố ơi, bố không thương hai chị em con sao? Bố không thương bà nội sao? Bố ơi…”

Một thằng say, và một thằng khùng trong anh lúc đó, đã chợt tỉnh, tỉnh hẳn em ạ – như một phép mầu! Anh quỳ xuống ôm con thật chặt, hai bố con khóc thật nhiều. Lúc đó anh mới nghĩ được điều quý nhất mà anh đang còn có được là hai đứa con ngoan của anh và em…

Bây giờ, em có biết anh sợ nhất điều gì không? Anh sợ nhìn thấy con khóc lắm em à. Anh đã đối diện với Lớn, và anh không muốn chứng kiến con mình sẽ phải khóc nữa. Một lần nó khóc tức tưởi vì mất mẹ sau khi anh và em vừa làm sinh nhật tròn 5 tuổi cho con trước đó một tuần. Lần thứ hai, và cũng là lần cuối cùng anh hứa với em sẽ không để con chúng ta khóc nữa đâu. Lần đó, nó khóc vì van xin anh lúc anh điên điên khùng khùng vì mất em…

Rồi anh cũng đã tỉnh, và xin được việc làm. Anh bỏ nhậu luôn, tan sở làm là anh nhanh chóng về nhà với các con. Dành dụm và cuối cùng anh cũng xây được một căn nhà nhỏ, thoát khỏi cái cảnh ở nhà tranh vách đất. Mẹ và các con mừng lắm. Hôm dọn qua nhà mới, lòng anh xốn xang vì nghĩ đến em thật nhiều. Anh cố nén cảm xúc của mình, nhưng rồi cả ba bố con đều vỡ oà, trào nước mắt, và ôm chầm lấy nhau khi bé Lớn nói với anh:”Nhà mình đẹp quá, ước gì có mẹ bây giờ hở Bố…”

Đêm hôm đó, anh trằn trọc mãi không ngủ được… Giá mà có em với ba bố con anh trong căn nhà mới này, chắc chắn đêm hôm đó sẽ là một đêm tuyệt vời nhất cho hai vợ chồng mình, phải không em? Anh đau đớn quá, tại sao em không được hưởng những điều hạnh phúc mà em rất xứng đáng được hưởng trên cõi đời này? Em đã đi cùng anh từ trong tận cùng của cái khổ sở nhất. Em đã hy sinh cho anh và các con rất nhiều. Lúc thằng đàn ông của anh may mắn, có thể xây nhà đẹp cho vợ cho con, thì anh mãi mãi không còn có em bằng xương bằng thịt nữa…

Anh vẫn tin rằng có một cõi thiên đường, và em đang sống ở nơi đó, hàng ngày em vẫn thấy bố con anh đang rất hạnh phúc. Hai đứa con mình rất ngoan và học giỏi em à. Lúc dọn nhà, bé Lớn “tranh cãi” với anh về vị trí trang trọng nhất để đặt những tấm hình của em. Giải pháp cuối cùng là: phòng Lớn cũng có, phòng Bin cũng có. Còn anh, anh đặt em trên bàn làm việc của anh. Chiếc xe đạp 16 năm về trước của vợ tan nát, anh vẫn giữ nguyên, và đặt nó ở một góc phòng khách để hình bóng của em mãi luôn hiện diện trong ngôi nhà này…

Sáng nay là ngày giỗ em, anh không nhắc hai con như đã nói. Anh cố tình thức dậy thật trể để xem mọi việc như thế nào. Em biết không, 9 giờ anh thức dậy, bàn thờ của em đã ngập tràn hoa quả rồi. Anh xuống bếp, thì thấy cu Bin đang phụ chị nấu nướng. Anh giả vờ không biết chuyện gì, hỏi hôm nay sao các con làm gì mà trịnh trọng dữ vậy? Em biết tụi nó nói với anh gì không:”Bố có lễ của bố, chúng con cũng có cho ngày giỗ mẹ chứ!”.

Anh vui và hạnh phúc lắm khi nghe các con nói. Anh cùng các con ra thăm mộ, rồi trồng thêm một số hoa mà em thích lúc còn sống…

Vợ yêu ơi!
Có một niềm vui lớn mà anh muốn nói với em, bé Lớn nhà mình đã đỗ đai học, con sẽ đi em ạ. Anh biết em vui lắm khi nhận tin này, nhưng em biết không, nhà có ba bố con mà thôi. Con đi xa rồi, chỉ còn anh và cu Bin, anh không biết mình sẽ như thế nào nữa khi trong lòng anh sẽ phải chất chồng thêm một nỗi nhớ…

Nhìn con gái càng lớn càng giống mẹ, từ dáng vóc cho đến những cư xử chững chạc trước tuổi của con, anh thương con quá, khi nó đã thay anh, thay em và thay bà nội để chăm sóc cho cu Bin. mỗi ngày đi làm về có hai đứa con ngoan ôm chầm lấy bố, bao nhiêu mệt nhọc của anh đều tan biến. Bin khoe những điểm 10 với bố tíu tít, còn bé Lớn thì giục anh đi tắm để ăn cơm. Đối với anh, những bữa cơm mà con nấu rồi ba bố con cùng ăn tuyệt lắm em à. Anh ăn mà cảm nhận giống như em vẫn đã và đang nấu cho anh ăn vậy… Lớn thật sự là bản sao của mẹ nó ngày nào, anh hạnh phúc lắm khi có được điều an ủi này, em có biết không?

Cu Bin của mình cũng ngoan lắm em yêu. Thấm thoát vậy mà thằng nhóc của mình cũng đã lên lớp 6 rồi.

Cuộc sống của bố con anh hiện rất ổn định và an bình, nhưng nhiều đêm, anh thao thức mãi bởi nỗi nhớ em vẫn da diết và không thể nào nguôi ngoai được… Cái cảm giác đau
nhói trong lồng ngực vẫn như ngày tang tóc đó khi anh vuốt mắt em lần cuối biệt ly vĩnh viễn vợ chồng…
By Nguoidensu
www.vnthutinh.com