Biết có ai lau khô khi tim ta biết khóc

” Anh nói sẽ đưa em đi hết cuộc đời mà sao không đưa được đoạn đường e qua…” lời bài hát vang lên nghe sao tái tê lòng. Em lần giở lại những trang nhật kí mà đã bị nước mắt làm ướt nhòe. Những kỉ niệm tình yêu như cuốn phim quay chậm đang được soi chiếu trong tâm trí em. Em và anh quen nhau khi còn là sinh viên năm thứ 3 cùng chung 1 xóm trọ. Anh hơn em 4 tuổi cao ráo, ga lăng và rất đào hoa. Anh đến với em sau 1 mối tình tan vỡ. Lần đầu tiên khi anh ngỏ lời yêu phản ứng của em rất dữ dội, em đã đẩy anh ra nhìn thẳng vào
mắt anh nói rằng ” anh không yêu em, anh lừa em” vì em biết anh chưa thể quên được người yêu cũ và em chỉ là người thay thế mà thôi. Ngay hôm sau anh viết thư xin lỗi bảohãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra và 2 người vẫn là anh em trong xóm trọ. Khi đọc xong thư em rất buồn vì thực ra em đã có tình cảm với anh rồi, đó chỉ là phản ứng nhất thời mà thôi. Ngay hôm sau anh viết thư xin lỗi bảo hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra và 2 người vẫn là anh em trong xóm trọ. Khi đọc xong thư em rất buồn vì thực ra em đã có tình cảm với anh rồi, đó chỉ là phản ứng nhất thời mà thôi. Rồi bất ngờ em bị tai nạn phải mổ mắt nếu không sẽ bị mù. Em đã gào khóc thảm thiết khi nghe tin đó. Những ngày nằm viện anh luôn ở bên động viên chăm sóc và an ủi, anh lại ngỏ lời yêu và bảo sẽ chờ câu trả lời của em khi ra viện. Sau khi được phẫu thuật, mắt em đã nhìn thấy trở lại. Ngày em ra viện cũng là lúc em chính thức nhận lời yêu. Đó là ngày đáng nhớ và hạnh phúc nhất. Sau này anh mới thú nhận rằng mới đầu anh chỉ định yêu đểu em rồi bỏ vì anh chúa ghét những đứa con gái nhí nhố, ngang bướng, nói nhiều như em, nhưng càng tiếp xúc thấy hay hay, không nhí nhố như vẻ bề ngoài rồi dần dần thấy thích,và khi em nằm viện anh rất nhớ và mới biết đã thực sự yêu em mất rồi. Mặc dù chung 1 xóm trọ suốt ngày gặp nhau nói chuyện nhưng anh và em rất hay viết thư cho nhau, những lá thư rất dài và tình cảm. Anhđưa đón em đi học, đi thực tập., buổi tối rảnh rỗi 2 người hay đi dạo bộ, có lúc anh ngồi đánh đàn ghita và hát cho em nghe. Nhớ có lần anh phải xếp hàng đăng kí tên để lên sân khấu hát tặng em bài hát “chân tình” làm em rất cảm động. Tình yêu chúng mình bị gia đình anh phản đối kịch liệt, vì 2 người ở quá xa, em ở Quảng Ninh, anh ở Việt Trì, Phú Thọ, và tương lai thì mù mịt nên ngay khi ra trường gia đình bắt anh về nhà. A chia tay em và 2 người đã khóc rất nhiều, nhưng sau đó anh đã quyết định bỏ mặc tất cả để giữ lấy tình yêu, mặc cho bố mẹ mắng chửi và từ mặt, anh nói anh đã yêu em và quyết tâm bảo vệ tình yêu đó,”yêu thì dễ nhưng tìm được người yêu thực sự đâuphải dễ, anh sẽ đi làm xa 1, 2 năm để kiếm tiền cưới em, chỉ cần em yêu và chung thủy ở nhà đợi anh”. Em xúc động nghẹn ngào trước tình yêu của anh, hứa sẽ yêu và đợi anh về. Anh đi làm ở thủy điện sông Đà trên Sơn La, còn em về Quảng Ninh làm. 2 người xác định khi đủ tiền cưới anh sẽ về Quảng Ninh để được gần nhau. Thời gian xa cách tính bằng tháng,bằng năm còn thời gian gặp nhau thì rất ít. Nỗi nhớ chất đầy theo năm tháng với hàng ngàn, hàng vạn tin nhắn và những lá thư ngập tràn yêu thương. Thi thoảng anh và em cùng về Hà Nội đi dạo bộ trên những con đường đã từng đi, cùng nhắc lại kỉ niệm tình yêu và ngồi mơ mộng về một gia đình hạnh phúc. Mặc dù nhiềungười nói rằng con trai đi công trường dễ thay lòng nhưng em mặc kệ vì tin anh ấy. Có rất nhiều người đến với em nhưng mình đều từ chối, anh ấy cũng vậy. Suốt 3 năm em chỉ biết ngày đi làm, tối về nhà, đêm ngồi viết nhật kí về anh, em tuyệt đối chung thủy với anh. Rồi bố mẹ anh xây nhà anh nói anh thấy có lỗi với bố mẹ nên anh có trách nhiệm kiếm tiền xây nhà xong thì kiếm tiền cưới sau và bảo em cố gắng đợi thêm thời gian nữa. Em đồng ý và rất thương anh, suốt ngày lo kiếm tiền,mặc dù anh kiếm được rất nhiều tiền nhưng chưa bao giờ em đòi hỏi anh một cái gì. Anh chưa bao giờ biết mua hoa hay quà tặng cho em, em không buồn anh chỉ biết đưa tiền nhưng em không lấy,nếu anh giận em cầm cho anh vui rồi lại lấy tiền đó mua quần áo, giầy dép cho anh,với em chưa là vợ chồng thì không tiêu tiền của người yêu. Mùa đông em đan khăn gửi cho anh, rồi thêu tên 2 người lên chiếc mũ tặng anh để đi đâu anh cũng nhớ tới em. Chúng mình động viên nhau cố gắng vượt qua khó khăn và sẽ thuyết phục gia đình anh, rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. Có lần gia đình anh phản đối dữ quá, bắt anh phải lựa chọn em và gia đình. Em biết anh ấy rất khổ tâm. Em an ủi anh cố gắng làm việc “dù gia đình anh ghét em nhưng em hứa sẽ là người con dâu tốt,dù bố mẹ anh có hắt hủi em thì em sẽ qùy gối xin bố mẹ cho anh được yêu em”.Thỉnh thoảng em lại gọi điện hỏi thăm gia đình anhhoặc khi anh được nghỉ phép lại đưa em về nhà chơi với hi vọng dần dần gia đình anh sẽ hiểu cho tình yêu 2 người. Khi nhà anh xây xong,anh cũng hoàn thành xong nghĩa vụ trả tiền xây nhà cho bố mẹ, chúng mình bắt đầu dự tính đến việc anh chuyển về Quảng Ninh. rồi sau đó cưới, gia đình anh cũng đã thay đổi thái độ không phản đối nữa đã qúy mình hơn và để cho chúng mình tự quyết định, điều này làm em và anh rất vui,thế là đã bước qua được rào cản gia đình,con đường hạnh phúc đang chờ đón. Nhưng anh lại muốn kiếm thêm tiền xin việc trước rồi mới cưới. Em đã hỏi anh “Em cần tình yêu và hạnh phúc chứ không phải tiền, hạnh phúc của anh cần bao nhiêu tiền mà anh phảikiếm nhiều tiền thế” anh trả lời rằng”em đừng bảo tiền không phải là tất cả, anh không thể sống thiếu tiền được”. Em và anh đã tranh cãi nhau rồi anh nhắn tin bảo” tao hi sinh vì mày mà mày không biết điều à? Sao suốt ngày mày hành hạ tao thế”‘ nhà tao ở Việt Trì mới xây to đẹp tao không ở mà phải đi ở rể à?” Tin nhắn đó làm em choáng và rất buồn bao đêm mất ngủ suy nghĩ,rồi anh không liên lạc nữa,em nhắn tin gọi điện không trả lời
Giữa lúc đó xuất hiện người thứ 3,họ quan tâm, chăm sóc, và rất tốt với em,họ ngỏ lời yêu, tất nhiên là em từ chối. Trong 1 lần liên hoan cùng công ty người đó chở em về nhà 2 người nói chuyện rất lâu rồi không kìm nén được cảm xúc em đã để người đó ôm và hôn. Em đã dấu anh và rất ân hận về chuyện đó. Sau bao ngày giận dỗi em và anh làm lành, em nói cưới hoặc kết thúc tất cả cuối cùng anh đã đồng ý. Người kia lại ngỏ lời lần 2, em từ chối, họ nói nếu mình không đồng ý sẽ phá hoại hạnh phúc của em. Em rất bực nên đã thách đố họ làm thế và đã xảy ra tranh cãi giữa em và người đó. Đúng h
ôm gia đình anh xuống đặt vấn đề với gia đình em thì kẻ
đó đã nhắn tin cho anh, hắn kể những chuyện kinh khủng và không tưởng, anh đã tin tất cả mặc cho em giải thích, anh tuyên bố chia tay, kẻ đê tiện đó thì cao chạy xa bay.Mặc dù em lên Sơn La qùy gối xin lỗi anh cũng không tin, anh còn chửi em thậm tệ. Một tháng sau anh chuyển về Việt Trì và có người yêu mới, nửa tháng sau anh ăn hỏi và tháng sau là anh cưới. Em choáng váng, điêu đứng,bị khủng hoảng tâm lí trầm trọng. Em xin nghỉ việc và trở thành người tay trắng. Tất cả tan biến như bọt biển. Em đã đi dưới mưa hàng giờ,lang thang trên những con phố Hà Nội tìm lại kỉ niệm xưa, lần giở lại những trang nhật kí đầy ắp tình yêu viết về anh mà bây giờ chỉ là nước mắt. 4 năm chờđợi cho 1 cuộc tình đến phút cuối thành con số 0, ngậm đắng nuốt cay nhìn người yêu đi lấy người khác, biết trách ai đây? Bao đêm em thức trắng khóc, nước mắt lúc nào cũng trực rơi, trái tim tình yêu vỡ vụn trăm mảnh. Anh nói em là người thay lòng đổi dạ nhưng chia tay mình xong anh đi yêu và lấy người khác luôn.
Anh đi rêu rao, kể lể nói xấu em, tất cả tội lỗi anh đổ cho em để anh không bị mang tiếng là phụ tình, phải chăng đó là cái cớ để ngụy biện việc anh yêu và lấy người khác quá nhanh, để hợp thức hóa việc anh trở về Việt Trì ở nhà mới xây. Em biết mình có lỗi và đã sai, em đã đánh mất tất cả. Chúng mình đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn vậy mà giờ đây mình phải xa nhau mãi mãi, còn gì buồn hơn, đến khi nào tâm hồn em mới yên bình trở lại, biết đến khi nào trái tim em mới lành lặn trở lại????…..
Những dấu hỏi vẫn hoài dấu hỏi, chi mình em ôm ấp kỉ niệm thân thương……
By dungphu84@yahoo.com.vn
www.vnthutinh.com