Tâm sự người lữ khách

Một bài thơ với nhiều cảm xúc rất thật, King hiểu rằng những gì là thân thương nhất, thiết tha nhất về quê hương, về gia đình, về bạn bè, về tâm sự của một tâm hồn đa cảm đã được gửi gắm trong bài thơ này rồi. Các bạn cùng chia sẻ với Hoalongden nha

Bốn năm trời đi học xa quê
Con thấu hiểu thế nào là đơn độc
Những đêm khuya ngồi một mình con khóc
Nhớ quê nhà nơi ấy thân yêu.

Nhớ hàng tre đu trong gió mỗi chiều.
Nhớ sao cả cánh diều ngày thơ bé
Ôi đồng quê!có những đàn chim sẻ
Cứ ríu rít gọi nhau khi mùa gặt đến gần.

Nhớ sao tiếng sáo vang ngân
Đã ru cho con một tuổi thơ êm dịu
Bao bạn thân gọi nhau líu ríu
Rủ nhau đi kiếm cỏ mận giữa trưa hè.

Nhớ dáng ông ngồi trên chiếc chõng tre
Tay đã mỏi vẫn quạt ru cháu khi làng cắt điện.
Nhớ những đêm cả nhà quây quần bên ánh nến
Cùng nhau nghe bố mẹ kể chuyện ngày xưa.

Nhớ làm sao những buổi chiều thu
Con đường đi học vẫn thơm mùi hoa sữa
Đám học trò quê rảo bước chân đạp vội
Trở về nhà sau nhưng buổi học thêm

Hai bên đường vang tiếng ếch gọi trong đêm
Thoảng trong gió mùi thơm lúa chín
Từ cánh đồng quê ngọt lịm thương yêu
Có bàn tay mẹ tần tảo sớm chiều
Có giọt mồ hôi cha giữa trưa hè rát bỏng
Đã nuôi con khôn lớn một thời.

Mười tám tuổi rồi con vẫn ham chơi
Vẫn chỉ là cô học trò nông nổi.
chưa mảy may va vấp chuyện trên đời
Chưa phải lo toan cho cuộc sống ngược xuôi
Vẫn an nhàn sống cuộc đời tiếp nhận.

Mười tám tuổi lần đầu con cất bước ra đi
Xa làng quê xa gia đình đi học
Giấu nỗi nhớ thương vào trong tiếng khóc,
Những đêm dài nơi đất khách tha hương.

Như đứa bé thơ sơ ý lạc đường
Xung quanh con có biết bao điều bỡ ngỡ
Không mẹ cha kề bên nhắc nhở
Giảng giải hay khôn, sai đúng ở trên đời

Bạn bè con mỗi đứa mỗi nơi
Riêng chỉ mình con không phải nguời bản xứ
Của miền trung nắng gió cát vàng,
Hay miền Tây Nguyên đất đỏ bazan

Một mình con là cô học trò miền bắc
Bị nói ngọng,không ăn được cay và mau nước mắt
Hay tủi hờn khi bè bạn chọc quê
Hay tủi thân khi ai đó lỡ lời chê
Người bắc kì thế này thế khác
Không ai hiểu rằng đằng sau ánh mắt
Sau tiếng cười vui là khoảng trống tâm hồn

Những buổi chiều ra biển ngắm hoàng hôn
Con ước chi biển xanh la dòng sông quê mẹ
Hàng phi lao kia là luỹ tre thời thơ bé
Để cho con một cảm giác yên bình.

Con ước gì mỗi sớm bình minh
Điều con được nghe đầu tiên là tiếng gà quê mẹ gáy
Tiếng mẹ nhắc con ăn sáng đến trường
Nơi có thầy cô bè bạn mến thương
Cho con được sống thời vô tư nhất

Ước mơ giản đơn nhưng khó thành sự thật
Khi thời gian mãi mãi chẳng ngừng trôi
Bạn bè xưa mỗi đứa một nơi
Có đứa cũng nên chồng nên vợ
Và con cũng không còn là con một thủa
Thủa bé thơ chỉ biết nói cười.

Thôi đành gom kí ức của một thời
Làm hành trang cho những ngày sắp tới
Kỉ niệm ngọt ngào và tuổi thơ nông nổi
Mãi là khoản trời ấm áp ở trong con!

18/052009

by Hoalongden_www.vnthutinh.com