Dư vị tình yêu

vậy là đã được 3 tháng từ khi ta xa nhau. Thời gian, với anh như vô nghĩa từ khi em xa anh. Em nói một câu “quên em đi! đừng tìm em nữa” làm tim anh quặn thắt. Anh chếnh choáng không hiểu nổi tại sao em lại nói như vậy? tại sao em lại vô tình và lạnh lùng đến vậy? em nói rằng em là người sống rất tình cảm cơ mà? và em cũng biết rõ anh cũng là người sống rất tình cảm vậy mà em nhẫn tâm cắt đứt sợi dây tình yêu của anh và em. Em có biết anh đã đau như thế nào không? anh cảm thấy hụt hẫng, mất phương hướng và không tin vào tình yêu được nữa.
Anh đang ngày ngày cố quên em nhưng những gì anh làm đều có em trong đó, những lời dặn dò, những lời khuyên của em cứ ẩn hiện trong đầu anh. Anh đã tìm đến rượu, trong cơn men anh thoáng nghe “anh ah, uống ít thôi nhé, anh đang bị men gan cao cơ mà” làm anh giật mình quay lại tưởng có em ở bên. Mỗi khi cầm đến con dao lại nghe “cẩn thận anh kẻo đứt tay, anh đã vì nghĩ đến em mà cầm ngược để dao tự cắt vào tay mình còn gì”. Mỗi lần lái xe đi xa thì nỗi nhớ em lại càng day đứt. Càng xa em anh càng thấy nhớ và yêu em hơn đúng không em? Hôm trước, có người nhắc đến số nhà 25 ấy làm bao kỷ niệm lần đầu tiên hẹn hò lại ập đến bên anh. Nhìn thấy người bạn của em, anh lại nhớ lần về nhà bạn em chơi, mọi người trong nhà cứ tưởng anh và em là vợ chồng. Anh nhớ lúc đó em đã nhìn anh rất hạnh phúc. Ôi giá như điều đó là sự thật nhỉ. Em ơi! anh phải làm sao để hết nhớ và yêu em đây? Anh tự hứa với lòng mình là sẽ quên em đi ” quên cô bé xấu xí nhưng đáng yêu ấy đi” nhưng quên sao đây khi mà chúng mình đã nói với nhau rằng ” dù thế nào cũng không được quên nhau, em không được quên anh, anh không được quên em – cô bé “xấu xí” nhưng rất đáng yêu”.
Anh biết ở đâu đó em cũng chưa thể quên được anh đúng không? Làm sao có thể quên nhanh thế được đúng không em? Anh nhớ em đã từng nói ” 4 năm về trước anh bước qua cuộc đời em như 1 cơn gió heo may đủ làm em thổn thức, và sau 4 năm anh lại bước qua cuộc đời em như cơn bão giật cấp 12 làm em ngã gục”.Có lần em đã nói với anh rằng ” anh là thứ gia vị đặc biệt cho món súp tình yêu của em”. Điều này làm anh thấy rất vui vì mỗi lần nấu ăn em sẽ nhớ đến anh. Vậy làm sao mà em có thể lạnh lùng với anh đến vậy? em đã xin lỗi vì tất cả những tổn thương đã gây ra cho anh. Em đâu có lỗi gì, lỗi là tại chúng ta có duyên mà không có phận. Lỗi là tại ông tơ, bà nguyệt se duyên nhầm, mà tại sao ông bà ấy không cho nhầm luôn đi để anh và em cùng được ở bên nhau phải không em? Mặc dù em chưa từng nói 3 từ cần phải nói đó với anh nhưng tận sâu thẳm trái tim anh biết em vẫn giành 1 chỗ cho anh. Anh luôn trân trọng những tình cảm mà em giành cho em và tất cả những gì anh đã giành cho em đều xuất phát từ tấm lòng trân thật của anh. Em ơi! anh nhớ em quá! Em đâu rồi?
Mỗi lần nhìn thấy bóng em làm tim anh như ngừng đập. Nhưng em ơi nếu không được nhìn thấy em là cả ngày anh đứng ngồi không yên. Dù sự thật có phũ phàng nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy em mỗi ngày, được thấy em cười, thấy em vẫn bình yên là anh thấy yên lòng.
Giờ đây anh và em không còn được đi chung con đường tình yêu nữa nhưng anh vẫn luôn cầu mong cho em yêu của anh được hạnh phúc. Em phải sống thật hạnh phúc đấy em nhé! Anh cũng sẽ cố gắng sống thật tốt để em khỏi bận tâm về anh. Em cho anh được giữ hình ảnh và tình yêu của em trong trái tim anh – dù nó có chật chội nhưng anh vẫn giành một chỗ cho em. Lời cuối cùng anh luôn muốn nói với em là ANH MÃI YÊU EM!

Vnthutinh.com