Em ước….. em chưa bao giờ gặp anh……

Ngày em gặp và yêu anh nó đến quá đột ngột và nhanh chóng,bạn bè khuyên em đừng nên quen anh vì 2 đứa cách nhau …. nhưng vì trái tim em nó đã thuộc về anh từ khi vừa quen nên làm sao nó có thể nghe được gì nữa?em bỏ qua tất cả chỉ với 1 niềm tin ”anh đặc biệt hơn người khác”…

Em tin anh,hoàn toàn tin vào anh! Anh dệt cho em biết bao nhiêu là mộng đẹp rồi một ngày kia bỗng dưng anh nói ”anh cảm thấy không còn hứng thú khi trò chuyện với em nữa….em là người thông minh nên sẽ hiểu anh muốn nói gì….khi đọc được dòng chữ ấy tim em đau thắt lại như ko còn làm nhiệm vụ tuần hoàn máu được nữa ,vậy mà….em ko rơi được giọt nước mắt nào….em chấp nhận để anh yên lòng và không còn gì vướng mắc với em người còn gái phiền phức .em như một người sống mà ko có hồn bạn bè nhìn em xót xa……em như sống trong địa ngục anh biết ko? nghe những lời đó em không ngạc nhiên nhiều vì em đã cảm nhận được trong bao nhiêu lần trò chuyện anh vẫn có ý ám chỉ xua đuổi em rồi , nhưng em vờ như không biết để có thể bên anh được lâu hơn một chút nữa , để tâm hồn em yên bình và phẳng lặng hơn 1 chút nữa , để em có thể giận hờn thêm một chút nữa mà thôi

…..khi em nhận ra rằng mình ko thể thiếu anh thì anh lại nói với em..” em là cô gái quá thông mình nên sẽ hiểu anh định nói gì mà “..”.ừ em đừng làm phiền anh nữa……lần nói chuyện này sẽ là lần cuối cùng..”.em ko tin vào lời nói ấy…..em hỏi vì sao?anh chỉ im lặng…..và….xin lỗi……em ko cần…em ko cần lời xin lỗi của anh , em ko cần…..!.từ lúc đó anh tránh né em……em nhắn tin anh ko trả lời….em vẫn ko tin rằng mình thật sự mất anh…em níu kéo anh…em ko muốn lại 1 mình bước đi .1 tuần,1 tháng,2 tháng rồi sẽ còn bao nhiêu ngày em không có anh nữa…..em vẫn ko thể quên anh…..em ko hiểu anh đã suy nghĩ về em như thế nào..và đánh giá em là một người ra sao , nhưng em cảm thấy em thật nhỏ bé trước anh

Anh ….có cần phải vậy ko anh?có cần phải vắt cạn máu nơi trái tim em ko anh?…..em tưởng rằng lần sau này gặp được anh em sẽ quên được tất cả…và anh sẽ lại dành trọn hanh phúc cho em …… nhưng ko…em càng nhớ nhớ rõ ràng những gì anh đã mang đến cho em…

Em đang sợ có 1 lần nào đó vì không chịu đựng nổi em sẽ lại làm phiền anh , anh sẽ nói 1 câu vô tình , và 1 lần nữa anh sẽ vắt cạn kiệt trái tim em…ko còn 1 chút gì….”từ nay hãy tự mà đi 1 mình đi tôi ko muốn nhìn thấy hay nói chuyện với em nữa đừng làm phiền tôi nữa.”..sẽ có ngày đó phải vậy không anh? Em bây giờ ko thể làm được gì nữa ko thể gặp trực tiếp anh chỉ để hỏi ”lý do vì sao anh làm thế ? ” biết đến bao giờ em mới tìm được câu trả lời đây?…biết đến bao giờ em mới quên được anh? em muốn khóc…khóc thật nhiều nhưng sao em ko thể?….em ko cho phép mình khóc vì anh…..vì anh em đã mất tất cả anh biết ko? vì anh em đã mất bạn bè thân của mình vì anh em sẽ phải mất cả quãng thời gian còn lại này để quên anh…..em sẽ ko tin 1 ai nữa ko tin ai nữa hết!…em đã giành tất cả cho 1 người ..đó là anh…và từ nay về sau em sẽ ko giành cho ai nữa…em ko cho ai tất cả nữa em sẽ giữ lại cho mình để bảo vệ bản thân mình…..em sẽ giữ lấy trái tim mang vết sẹo này do anh gây ra ko ai được quyền lấy nó đi nữa….em hận anh biết ko? hận tất cả…..hận vì sao mình đã yêu anh… nếu được quay trở lại em sẽ ko tha thứ cho anh đâu…em sẽ ko yêu anh đâu….em sẽ ko quen anh đâu…..em sẽ ko nhớ anh như bây giờ…..(đó là em nói dối )…..em vẫn đang đau khổ vì anh……..

Trần Thị Bảo Ngọc
forum.Vnthutinh.com