Hãy là anh của em như ngày xưa anh nhé!



Cũng chẳng biết sao hôm nay em lại giỏi thế, em đã chấm dứt cuộc nói chuyện với anh khi nghĩ nếu nói tiếp sẽ chỉ làm em buồn mà thôi.

Từ bao giờ mà những tin nhắn hay những câu chat của anh mang sự lạnh lùng và bất cần đến thế? Từ bao giờ mà anh không còn nhẹ nhàng với em? Có lẽ do đã quá thân quen nên anh không cần sự dịu dàng, không cần sự lãng mạn nữa? Trong mắt mọi người em là người yêu của anh, nhưng đối với em thì em cảm nhận không phải thế, thật sự em là gì trong trái tim của anh? Em có phải là tất cả hay em cũng là một phần để cho anh lo lắng, là đứa em gái mà anh đang phải bảo bọc. Cũng từ lâu rồi anh à, lâu lắm em chưa được sự bảo bọc của anh, em đau lòng lắm, từ lâu rồi em hay khóc vì anh, em không nghĩ là em có thể khóc vì anh nhiều được đến như vậy, chịu đựng anh nhiều đến như vậy.

Sự kiêu hãnh của em để ở đâu rồi hay em đã cố tình gạt bỏ nó để đến với anh, một người con trai đầy lòng tự trọng? Em đã dẹp bỏ sự nũng nịu của mình, đã chịu đựng rất nhiều, đã tự dặn lòng là hãy tin tưởng anh nhưng anh ơi, em cảm giác là em chỉ có được anh nhưng không hề có được trái tim của anh, tâm trí của anh đang nhớ đến những người khác, mối tình đầu của anh, những người em gái của anh, em không biết là em có đủ sự bao dung để anh chia sẻ tình cảm cho những người con gái ấy ngoài em không. Em không biết em còn tự tin nghĩ rằng mình là bạn gái của anh không nữa.

Anh ngày càng khác xưa, anh ngày càng lạnh lùng, anh ngày càng không phải là của em nữa rồi, anh đang cố giúp một người khác mỉm cười như anh đã từng giúp em, anh đừng để người ta yêu anh rồi bỏ rơi người ta như em nha anh. Anh của em là người rất có trách nhiệm, anh hứa là anh sẽ cố gắng làm cho bằng được, và anh cũng đã hứa với người ta nhiều lắm rồi.

Anh biết không? Em tự nhủ lòng em sẽ không ghen đâu nhưng sao em không làm được, biết người ta không có gì với anh nhưng anh thì hoàn toàn khác, anh luôn nhớ đến người ta, nhớ nhiều lắm đúng không anh? Giờ đây dù em có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với nỗi đau của người ta, em ngốc quá!

Không biết em còn ngốc tới chừng nào nữa đây, em muốn gặp anh, em muốn cảm giác lúc gặp anh, vì chỉ khi gặp anh em mới có được cảm giác anh nâng niu chăm sóc em, thương yêu em, được anh ôm vào lòng, được anh hôn lên trán. Nhưng khi không gặp nhau thì anh quay 180 độ, anh lạnh lùng đến mức đáng sợ. Chẳng lẽ em lại tìm cách đến gặp anh hoài, tình yêu là phải có xa nhau và thử thách chứ, anh như vậy sao mình tiến triển được hả anh hay là lại càng làm cho nhau đau khổ. Ước gì bây giờ em có thể hiểu được anh đối với người ta là như thế nào, chỉ cần em biết anh cũng yêu người ta như lúc trước anh đã từng yêu em, nếu không có em thì anh sẽ đến với người ta thì em sẽ buông tay anh ngay lập tức, sẽ cho anh được tự do. Nhưng em không biết anh đối với người ta là như thế nào, còn với em là như thế nào nên em không thể làm gì được ngay bây giờ.

Em yêu anh nhiều lắm, em không thể tưởng tượng được nếu không có anh thì em sẽ thế nào, em sẽ đau khổ một lần nữa. Liệu em có còn đủ sức đứng dậy sau hai lần vấp ngã không anh?

Em mệt mỏi lắm, đau lòng từng ngày, từ bao giờ mà lòng em luôn nhói đau? Hãy quay lại như ngày xưa, hãy là anh của em như ngày xưa anh nhé!

Trần Thị Bảo Ngọc
forum.vnthutinh