Chờ…cơn mưa và nỗi nhớ!



Chờ…một cơn mưa lạnh buốt để thấy lòng mình dịu lại.
Chờ…một cơn mưa to thật là to để mình có thể xóa nhòa đi tất cả những kí ức không thể quên.
Chờ…một cơn mưa nhè nhẹ len qua từng ô cửa nhỏ…để rồi đây…những giọt sương sớm trên một nhành hoa đang vươn mình đón ánh nắng mai buổi sớm.
Và rồi…mình cứ chờ…chờ hoài và chờ… mãi!

Em…em đang ở đâu trong trái tim của anh hả em…có phải em ở chính giữa trái tim của anh không?- Không phải, em không nằm ở chính giữa trái tim đó bởi chính giữa trái tim đó anh đã dành trọn tình cảm yêu thương và thiêng liêng nhất cho bố mẹ và những người thân của anh rồi. Có phải em ở vách ngăn bên trái trong trái tim anh không?- Không phải…em không nằm ở đó…và ở các vách ngăn kia cũng vậy…anh không tìm thấy em ở đó…bởi một lẽ đơn giản anh không cho phép em ở trong trái tim anh…cũng bởi vì…trái tim của anh quá bé nhỏ…làm sao…làm sao có thể chứa hết sự yêu thương của anh dành cho em được…anh muốn em ở một nơi nào đó…thật to..và cũng thật cao để rằng dù anh đi đến phương trời nào đi chăng nữa anh cũng vẫn nhìn thấy hình bóng của em…tiếng em cười và cả tiếng em hờn dỗi mỗi khi giận anh em nhé…đừng rời xa anh, đừng rời xa anh một giây phút nào hết em nhé…anh cần em…cũng như anh cần chính bản thân mình vậy em à…em đừng như những hạt mưa vô tình kia em nhé, mưa ào ạt cuốn phăng hết tất cả những cái gọi là quá khứ, cuốn đi cả những giây phút chìm đắm trong yêu thương của anh…anh không muốn em là mưa như thế…em hiểu chứ…nhưng ôi thôi! Sự thật vẫn luôn là sự thật em nhỉ, một chén đắng trong lòng chăng, hay là như những giọt mưa vô hình kia hả em…anh cũng chẳng thể nào hiểu nổi lòng mình nữa….một sự im lặng vốn có đã và đang đi qua con người anh em à. Em đi rồi…em đã đi thật xa chỉ còn lại một mình anh với cơn mưa…vô tình và lạnh nhạt. Anh muốn chạy trốn nó cũng như muốn chạy chốn tình cảm của chính mình vậy. Anh không muốn chấp nhận sự thật nghiệt ngã đó là mình đã xa nhau em à.
Nhiều lần anh đã tự dặn lòng mình là hãy cố mà nhớ em thật nhiều, thật nhiều để mà có thể quên đi được em, nhưng không…càng cố nhớ em thì càng khiến anh trở thành một gã khờ, một gã điên thôi em à…anh đã lao vào học như một con thiêu thân, không cần biết phía trước mình là gì, cần gì và có những gì…ấy thế mà…anh vẫn không quên được em. 1 năm…rồi 2 năm…3 năm…đến bây giờ anh đã công thành danh toại rồi, một tương lai vững trắc, nhưng anh tự hỏi rằng anh có những thứ đó thì được cái gì, anh cố gắng để làm gì trong khi anh vẫn không thể có em và mãi mãi không thể có em trong cuộc đời này được.Ngày trước em đã từng nói với anh là khi nào anh công thành danh toại thì em lại trở về bên anh, nhưng sao bây giờ…em lại không thế. Em lại quên đi lời hứa năm xưa để rồi sánh duyên bên người khác không phải là anh hả em. Hạnh phúc bấy lâu nay anh gìn giữ, vun đắp mà giờ bỗng nhiên trở thành một cơn mưa…chợt đến và chợt đi như vậy hả em? Anh không trách em…thực sự anh yêu em quá đỗi thì làm sao có thê trách em được…em đang có một gia đình quá ư hạnh phúc, anh cũng không nỡ nhẫn tâm phá vỡ cái hạnh phúc đó của em được, nhưng trong bản thân mỗi con người luôn luôn tồn tại một sự ích kỉ, một sự ích kỉ đến vô tri của nó em à. Lần cuối…hãy cho anh biết…vì sao em lại ra đi như một cơn mưa em nhé. Câu hỏi nhỏ thôi…nhưng đối với anh…nó là cả một tình yêu mà suốt đời anh gìn giữ đó em à. Mong em…!

hoangtuan.yeuyeu
forum.vnthutinh