Cảm giác của tình yêu !

Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã gần một năm từ ngày chúng tôi chia tay, và em đã lên xe hoa về nhà chồng thật rồi, ngày em lên xe hoa cái cảm giác trong tôi thật khác biệt, thật lạ, một thứ cảm giác bang khuâng mà tôi không thể diễn tả nổi, tôi chỉ cảm nhận được sự mất mát thành hiện thực một cách rất rõ rang và tê tái mà tôi không thể làm gì được, cái cảm giác mất người thân yêu mãi mãi một cách chậm rãi ngay trước mắt tôi, tôi bất lực đứng nhìn điều đó xẩy ra và cảm nhận nó một cách vô thức. Tôi cũng không khóc nổi và cũng chẳng biết làm gì cả, lúc đấy trong tôi chỉ bâng khuơ nhớ đến mấy lời của mấy bài hát nào đó nói về sự mất mát như tôi lúc này, và chút nào tôi thông cảm và hiểu hơn ý ngĩa của các bài hát đó. Tình yêu! Hạnh phúc và đau khổ có lẽ nó bằng nhau, có lẽ đó là quy luật cân bằng trong cuộc sống mà tôi phải chấp nhận, và tôi đã được hạnh phúc như những gì tôi phải đau khổ như lúc này, tôi có được khoảng thời gian hạnh phúc trong tình yêu đích thực và tôi đã thật sáng suốt khi đã trân trọng nó và dành tất cả cho nó, tôi đã thật may mắn khi làm vậy.

Gần một năm đã trôi qua trong tôi mọi chuyện vẫn chỉ như mới ngày nào, cái cảm giác của tình yêu trong tôi vẫn thế, những kỷ niệm trong tôi vẫn như ngày nào, từng cảm giác, từng nỗi niềm của hạnh phúc vẫn in đậm mãi trong tôi, tôi không thể nào rứt ra để tìm cho mình một tình yêu mới được hay chí ít có thể làm gì đó cho mọi thứ nó nhẹ nhàng hơn, thật khó để tôi quên hay loại bỏ tình yêu tôi dành cho em dù có muốn hay không. Mọi việc tôi làm, mọi nơi tôi đến và mọi thứ tôi phải đối mặt hàng ngày … đều in dấu kỷ niệm thiêng liêng của tôi và em, bởi bên nhau lúc nào chúng tôi cũng hạnh phúc, và tôi phải đối mặt với nó từng ngày từng giờ, thật đến giờ tôi cũng không thể cầm lòng nổi, phải chăng đó là cái giá mà tôi phải trả cho quãng thời gian hạnh phúc mà tôi có được. Cuộc sống nếu xét góc độ nào đấy nó thật nghiệt ngã, nó không cho không ai cái gì cả dù rằng tôi đã đánh đổi tất cả để dành hết cho nó.
Ngày chia tay biết em đã có tình yêu mới tôi vẫn ôm em như ngày nào tôi không nói được một lời nào chỉ có nước mắt tôi lăn trên má, tôi cố vuốt thật mạnh tấm lưng em lần cuối và vuốt nốt mái tóc em, hít thật sâu mùi hương cơ thể em để nó có thể đọng mãi trong tôi, và chúng tôi đã chia tay nhẹ nhàng như vậy. Tôi hụt hẫng một cách rất nhẹ nhàng nhưng đau nhói như không thể đau hơn được nữa. Em luôn là ngọn lửa để dẫn lối tôi về nhà mỗi tối, cho mọi thứ tôi làm, mọi ý ngĩa trong cuộc sống của tôi, là điểm dựa tinh thần của tôi. Vậy mà chúng tôi chia tay thật nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, như điều đó là hiển nhiên, tình yêu lớn trong đời của tôi chia tay thật lạ. Sau khi chia tay là một khoảng thời gian thật khủng khiếp, lúc này không những mất em thứ quý giá nhất cuộc đời tôi, mà tôi mất cả công việc và tiền bạc, cuộc sống lúc này đúng là địa ngục. Qua được quãng thời gian đầu trong men riệu, đến giai đoạn tôi cô đơn đến cháy lòng cứ như chưa bao giơ cô đơn đến thế, hoạc có thể do tôi đã quen cái cảm giác có em mỗi ngày, cuộc sống lúc này nó èo uột nhờ nhờ như một cái gì đó không có ý nghĩa, không có mục đích hay đại loại như một cái xác không hồn tôi cũng không thể tả nổi nữa. Dù nhớ em đến gia diết nhưng tôi cũng chỉ thi thoảng nhắn được một vài cái tin nhắn vài câu hỏi thăm động viên em, có lẽ đến giờ này tôi mới cảm thấy ân hận vì đã không làm gì đó mà để cho cái lý trí tầm thường với cái lòng tự trọng và cái cao thượng hão chiến thắng để bây giờ tôi mất em mãi mãi, và có lẽ tôi sẽ phải ân hận mãi. Tôi đã làm và dành tất cả cho em vậy mà tôi không thể vượt qua nổi cái lý trí của mình, thật khó hiểu! Và tôi đã không còn cơ hội để sửa sai.

Chỉ gần bốn năm bên nhau thôi nhưng kỷ niệm giữa tôi và em thật nhiều, thật đẹp, có lẽ bởi không ngày nào chúng tôi xa nhau trừ những lý do đặc biệt, bên nhau chưa lúc nào chúng tôi thấy chán, dù có chuyện vui hay buồn, khó khăn hay không thì bên nhau cuộc sống giữa tôi và em luôn tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười, ngày em thất nghiệp vì không muốn cho mẹ biết sợ mẹ buồn em qua nhà tôi, tôi đi làm nửa ngày nửa ngày còn lại trốn về với em, mặc cho xếp suốt ngày chửi bới tôi mặc kệ, khủng hoảng kinh tế chúng tôi bị ảnh hưởng nhiều vì làm trong ngành chứng khoán, dù khó khăn nhưng chúng tôi không màng, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ngày thường thì tôi và em đi ăn đi chơi, cuối tuần thì tôi và em dành cho gia đình, bình thường thì lên phố cổ ăn sáng ra bờ hồ uống cafe ngắm bình minh phố cổ, thi thoảng cả nhà lại kéo nhau đi chơi giã ngoại ở ngoại thành…có thể nói khó khăn chẳng làm được gì chúng tôi cả, chỉ làm chúng tôi yêu nhau hơn, thật mọi thứ cứ như trong chuyện cổ tích, chúng tôi sống lạc quan đến không cần ngày mai không bao giờ phải so lo tính toán, kỷ niệm cứ thế nó thật nhiều, vui nhiều buồn ít nhưng luôn hạnh phúc. Vậy mà chúng tôi vẫn không thể cùng nhau đi nốt quãng đường còn lại.

Đây là những cảm xúc của tôi lúc này, và trong thâm tâm có lẽ tôi cũng không còn lý do gì để yêu em nữa, chỉ là những cảm xúc tôi dành cho tình yêu của tôi, em đã ra đi trong tình yêu của tôi, đâu còn điều gì để tôi luyến tiếc, và có thể phần nào đó em không xứng đáng với tình yêu của tôi, theo lý trí thì là vậy. Chỉ là cái cảm giác tình yêu trong tôi nó mãi còn.

Tình yêu thứ cảm xúc tuyệt vời!

Blackman&missgirl