Bé nhỏ là có tội hả anh?

Cuộc tình gần 3 năm của chúng ta đã kết thúc thật rồi. Em vẫn chưa tin nổi vào mắt mình rằng chúng ta đã xa nhau, anh đã chấp nhận đánh mất em…

“Nếu như ngày ấy em không đi về phía anh
Không gặp nhau thì giờ ta thế nào…?”

Nếu như thế thì chắc giờ em đã không phải đau như thế này, phải không? Em đã chẳng bị tổn thương như thế này… Phải làm sao với những nỗi đau của em đây? Em phải làm gì với chúng đây… Khi từng ngày từng ngày chúng cứ âm ỉ, cứ day dứt, cứ bóp nghẹt lấy con tim đầy những vết thương này. .

Em thật sự không thể tin rằng anh sẽ lựa chọn cách ấy, sẽ bỏ rơi, sẽ đẩy em ra khỏi cuộc đời anh…

Vẫn còn đây trong em, giây phút được anh dẫn về, giới thiệu với từng người rằng em là người yêu anh… Vẫn còn vẹn nguyên trong em giây phút ấy anh ạ. Em những tưởng rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất. Mà đâu ngờ đó chính là giây phút định mệnh, xé nát con tim yếu đuối này.

Vài ngày sau cái giây phút ấy, anh nói chia tay em. Anh bảo rằng gia đình anh phản đối, vì em quá bé nhỏ. Em không tin vào tai mình nữa. Cả thế giới này như sụp đổ dưới chân. Tai ù đi, em không khóc mà sao lại nghẹn đến thế, sao mà chua chát đến thế. Không phải em không ý thức được về bản thân, không phải em quá tự tin đến mức chẳng ý thức được.. Nhưng thật sự.. quá đau anh ạ.. Em những tưởng rằng gia đình anh sẽ cảm thông với em… bởi vì mọi người cũng bé nhỏ như em thôi mà…

Tại sao không cảm thông với nhau, không an ủi lẫn nhau mà lại đối xử với em như thế? Bé nhỏ có lỗi gì hả anh? Từ khi sinh ra những người như em đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi còn chưa đủ sao? Sinh ra đã bé nhỏ thế này rồi, có oán trách cuộc đời cũng thay đổi được gì không? Dù có bé nhỏ, có xấu xí hay gì đi chăng nữa, thì vẫn là một con người mà? Sao phải làm như thế với em? Suốt hai mấy năm qua, chưa một phút em tự tin anh ạ. Biết bao tủi khổ, biết bao tổn thương… Như thế chưa đủ với một con người sao?

Và em còn đau hơn nữa khi biết quyết định của anh. Cái quyết định được đưa ra chỉ vài ngày.. Cuộc tình gần 3 năm qua chỉ đáng với vài ngày này sao anh? Em chẳng tin nổi là chỉ với vài ngày ấy, anh đã nói chia tay em được… Nhiều lúc suy nghĩ, em bỗng giật mình… Tất cả là sự thật hay chỉ là vở kịch của anh? Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi em chẳng tin vào mắt mình nữa. Anh dẫn em về ra mắt mà chẳng hề nói trước với em một câu… Em đã rất hoảng và hồi hộp.. Em còn chẳng định hình được trong đầu mình rằng sẽ phải nói những gì, sẽ phải làm những gì… Để rồi mấy ngày sau, anh thông báo chia tay với cái lý do ấy…

Em nên tin vào điều gì đây? Nếu như đây là vở kịch anh vẽ ra để chia tay em thì thật sự quá thất vọng anh ạ. Tình nghĩa gần 3 năm để đổi lại những giả dối này sao? Còn nếu như đó là sự thật thì quả thực rất đau lòng… Gần 3 năm có quá ít để anh nhanh chóng nói chia tay em như thế không? Em không bảo anh phải cãi lại bố mẹ, em không bảo anh phải chống đối lại bố mẹ. Vì như thế là bất hiếu. Em từng nói gì với anh.. Em bảo rằng: Điều chúng ta nên làm là chứng minh cho mọi người thấy tình yêu của chúng mình, là nắm lấy tay nhau mà vượt qua giông tố… Nhưng anh đã không chọn cách ấy. Anh đã nhanh chóng nói chia tay em.. Anh đã nhanh chóng cắt đứt mọi liên lạc với em, bỏ rơi em giữa dòng xoáy ấy, mặc kệ em trước cơn bão ấy… Tình nghĩa gần 3 năm là thế sao anh?

Hồi mới yêu, em đã từng hỏi anh rằng: “Nếu như gia đình anh phản đối vì em quá bé nhỏ thì sao?” Anh đã nói rằng: “Quan trọng là chúng ta yêu thương nhau?”… Và bây giờ là như thế này sao anh? Quá thất vọng… Nếu như không còn yêu em nữa, sao không nói thẳng ra cho em biết. Tại sao phải kiếm lý do, phải viện cớ để làm tổn thương em đến thế này… Tình nghĩa gần 3 năm chỉ như vậy sao…?

Em đã chấp nhận tất cả để yêu anh… Chấp nhận cả những tổn thương anh mang lại… Tha thứ tất cả những lỗi lầm anh mang đến.. Để rồi cuối cùng anh trả lại cho em thế này sao anh..?

Vâng, em sẽ ra đi. Sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa. Sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh hài lòng rồi chứ?

codonvaodoi17@.yahoo.com
Vnthutinh.com