Gửi anh – tình yêu đầu tiên!

Bất chợt gió thổi mạnh làm cay xòe khóe mắt em, cơn gió vô tình thổi buốt lòng em giữa con đường tưởng chừng như quen thuộc với em 2 năm về trước. Là nơi đã đánh dấu sự khởi đầu và mấu chốt của một tình yêu. Chỉ tiếc rằng, ở phía cuối con đường đó không có một tình yêu trọn vẹn. Hôm nay chỉ còn lại em với những hoài niệm vè tình yêu đã qua.
Anh yêu thương! Thu đã tàn, hoa sữa chỉ còn hiếm hoi ở những ngõ nhỏ của Hà Nội. Anh đang ở đâu vậy? Hà Nội bé thế mà sao khi chia tay nhau sau 2 năm mình chưa từng tình cờ gặp lại nhau. Nhà anh vẫn ở đó, hình ảnh anh vẫn ở trong những con đường, kỷ niệm và tiềm thức của em. Mà tại sao vậy? em vẫn không tìm thấy anh nhỉ? Tình yêu đầu tiền của em trốn ở đâu vậy trong thành phố 8 triệu người này?
Những cơn gió đầu đông làm em nổi gai ốc. Mùa thu đã nhẹ nhàng qua đi. Em rất thích mùa thum bởi em được sinh ra vào một ngày cuối thu nắng ấm rực rỡ. Mùa thu đầu tiên trong đời em cảm nhận được tình yêu. Thứ tình cảm ở cái tuổi 23 muốn đi tìm hạnh phúc nhưng rồi lại ngập ngững và lo sợ trước những cám dỗ của cuộc sống đời thường. Một mùa thu trong đời em yêu và được yêu. Thứ tình yêu đầu tiên ngọt ngào như hương hoa sữa vậy. Nhưng rồi anh đến và chợt đi như sự ra đi lặng lẽ của mùa thu vậy.
Tình yêu lớn dần lên trong em và anh như sự hiện diện của những chùm hoa sữa trắng mút trên khắp các nẻo đường của thủ đô. Hương thơm đó đưa em và anh gần lại nhau hơn. Anh vẫn còn nhớ phải không anh? Con đường mình vẫn gọi là đại lộ hoàng hôn, những con đường đầy gió và lá. Em yêu anh cũng chính từ mùi hương hoa sữa. Mỗi khi bắt gặp những nụ hoa trắng mút, mùi thơm thoang thoảng thật dễ chịu ở đâu đó trên từng góc phố em lại bâng khuâng nhớ về anh. Nhớ về anh với tất cả tình yêu trong dòng hoài niệm. Em nhớ nỗi nhớ nơi những con đường mình từng đi qua, nhớ quán café số 8 quen thuộc, nhớ những cơn mưa bất chợt ven Hồ Tây đã làm hai đứa ươt sũng. Em nhớ ánh mắt ấm áp và thân thiện. Khi đó em là người hạnh phúc nhất phải không anh? Hạnh phúc trong thế giới nhở bé này em lại là tất cả đối với anh. Em nhớ lắm cái cảm giác tim đập rộn ràng khí anh ôm em thật chặt vào lòng trong cái lạnh của mùa thu. Đó là anh – tình yêu đầu tiên. Anh thường đùa em mỗi khi em giận hờn vu vơ: “Bé đừng giận anh nữa vì khi bé giận trông bé đang ghét đến nỗi không thể đáng yêu hơn”. Em lại nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy anh thật chặt và tự hứa sẽ không buông tay anh ra. Để anh mãi là mùa thu của riêng em: lãng mạn và êm đềm.
Trên lòng hồ tây rộng lớn, bản tình ca đầu tiên anh đã hát cho em nghe cũng đánh dấu ngày mình yêu nhau anh nhỉ? Tình yêu đầu tiên em đã dành cho anh là một tình yêu chân thành, không một chút toan tính. Bản tình ca đầu tiên đó được xây lên từ tình yêu, niềm tin và một chút gì đó lãng mạn của mùa thu. Một mùa hoa sữa để lại trong em nhiều kỷ niệm.Nhưng hạnh phúc thì ngắn ngủi còn nỗi nhớ trải dài. Anh rời xa em chỉ với một lời giải thích ngắn gọn: Anh không còn tình yêu dành cho em nữa. Anh cần suy nghĩ lại.
Phải chăng tình yêu là đơn giản đối với anh vậy. Nó làm em hụt hấng đến nghẹn ngào. Mắt em nhòe đi, nước mắt hòa lẫn với mưa mặn chát. Một đứa con gái luôn đặt ra những nguyên tắc cho bản thân cuối cùng lại thất bại thê thảm trong tình yêu đầu tiên. Em đã tự dặn lòng mình không được khóc, phải mạnh mẽ, phải cứng rắn lên. Nhưng nước mắt em cứ lặng lẽ rới mà em không hay biết, em lặng lẽ về một mình trong cơn mưa nặng hạt và bóng tối vây quanh. Em khóc vì thất vọng, khóc vì cô đơn hay sợ hãi. Có lẽ là khóc vì không muốn chấp nhận sự thật anh đã bỏ rơi nó. Em dường như thất vọng vì người em tin yêu nhất đã bỏ rơi em lại, em cô đơn vì bóng tối vây quanh. Nhìn trước nhìn sau không một bóng người, chỉ có những cơn gió rít ngày càng mạnh hơn, cơn mưa ngày càng nặng hạt. Chỉ duy nhất một điều còn nguyên vẹn trong em đó là hương hoa sữa.
Hai năm qua đi, em đã tốt nghiệp anh ạ, em vẫn ở lại Hà Nội bởi em biết dẫu tình yêu anh mất thì em vẫn yêu một tình yêu Hà Nội. Hai năm qua đi em chưa một lần nik name của anh sáng đèn, em vẫn chưa vô tình gặp lại anh ở những chiều cuối tuần bên hồ tây. Không biết anh giờ này thế nào? Anh có còn nhớ và lang thang quanh hồ tây để tìm em mỗi khi mình giận nhau nữa không? Anh ở đâu vậy tình yêu của em. Em vẫn tìm lại những con đường, những hơi ấm trong dòng hoài niệm. Em vẫn còn nhớ mùi thơm diệu kỳ của hoa sữa dù nó mới chỉ ở ngày hôm qua. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn, chỉ tình yêu anh vụt mất.
nangmuathu11088
By tranghongbck3@gmail.com