Em ngủ ngon, em nhé!


Hãy quên anh đi, như thế này em chỉ khổ mãi thôi. Hy vọng em sẽ gặp một người xứng đáng với em…
Lúc này trong lòng em thật sự hỗn độn. Em không biết bắt đầu từ đâu nữa.
Em không rõ đâu là thực là hư. Cứ năm phút một em lại nhớ đến anh, và nước mắt lại trào ra. Em vẫn không dám chắc là chúng mình đang thật sự chia tay, hay đó chỉ là giận hờn thoáng qua rồi đâu lại vào đấy. Nhưng… em có linh cảm xấu, là giờ đây em phải xa anh mãi mãi…
Em còn nhớ rất rõ lần đầu tiên mình gặp nhau. Một buổi sáng đẹp trời và chúng ta hội ngộ trong chương trình tiếp sức mùa thi. Anh thật nổi bật với khuôn mặt thanh tú, ngời sáng trong chiếc áo thun màu tím. Anh đã thu hút biết bao ánh nhìn của các cô gái trẻ, anh tới đâu bắt chuyện là ở đó trở nên nhộn nhịp và huyên náo. Em chỉ đứng nhìn anh từ xa, và em tự biết mình là một cô bé nhỏ xíu ở một nơi quá nhộn nhịp để anh có thể để mắt tới.
Em ngồi một chỗ như con mèo ngoan hiền, nhìn mọi thứ xung quanh trìu mến và khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên em thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi trước mặt… là anh. Anh đang nói chuyện với một cô gái, vô tình ở ngay trước mặt em. Đột nhiên anh quay ngoắt lại, cười thật tươi và hỏi rằng: em tên là Hương Lan, phải không? Em giật mình trong giây lát, làm sao anh có thể biết được, đây mới là buổi thứ hai em tới đây và còn chưa kịp làm quen với ai cả. Anh chỉ cười. Ấn tượng ban đầu tốt đẹp đã làm em cởi mở hơn với anh, và vẫn luôn tò mò vì sao anh lại biết điều đó.
Chiều hôm đó trời mưa thật to, cả đội tiếp sức hai mấy người chen chúc nhau đứng trong cái bạt nhỏ,yếu ớt, đang giần giật vì mưa vì gió. Anh đứng trên ghế và cùng mọi người nâng bạt lên. Thế nhưng vô tình hay hữu ý, anh lại đứng gần chỗ em. Chiếc bạt được nâng lên rồi lại bị gió kéo phần phật khiến em đứng bên cạnh bị ướt nhem, thế mà anh lại nói sao em chẳng bị ướt gì thế này. Và anh cười thật sảng khoái.
Em cũng còn nhớ, lần em ngồi ngoài nắng, anh đã tiến lại gần bắt chuyện và che nắng cho em. Tình cảm trong em nảy nở dần. Sau này, chiều chiều anh vẫn thường đi bộ qua trường em chơi, chở em đi lòng vòng trên chiếc xe đạp cà tàng của em. Chúng ta đứng trên tít lầu 4 khu giảng đường hóng gió, và anh nhẹ nhàng đẩy đầu em dựa lên vai anh… Anh biết không, trong em vẫn còn thấy mặc cảm, vì mình không phải là cô gái dành cho anh, dù anh bảo anh thích cô gái nhỏ nhắn và có chiếc răng khểnh duyên dáng — là em.
Hơn một năm đã trôi qua, anh và em đã có với nhau thật nhiều kỉ niệm. Đó là những tháng ngày hạnh phúc mà em không thể quên được, mối tình đầu của em ạ…. Nhưng rồi chúng ta bắt đầu tranh cãi, giận hờn vì một chuyện mà em và anh không thể chung quan điểm. Sau 2, 3 ngày xa cách, anh và em không thể giận nhau lâu hơn được nữa, anh xin lỗi em và tự trách bản thân mình là một thằng tồi. Những lần giận nhau như thế, trái tim em như muốn nát ra, em khóc rất nhiều và tưởng chừng không bao giờ có thể dừng lại được. Em muốn lao vào học, lao vào làm một cái gì đó để quên anh đi, nhưng thật sự là em không thể. Em không thể ngăn trí nhớ của em thôi nghĩ về anh, những giây phút ngọt ngào có anh ở cạnh, một chỗ dựa mà em đã đặt hết niềm tin yêu vào đó.
Anh từng nói với em rằng, anh sẽ mua sợi xích thật là chắc hàn tim em và tim anh lại, dù em có cưa đứt xích thì cũng mất 70 năm nữa, lúc đó em rời xa anh cũng được. Anh đã từng cảm ơn trời vì đã cho anh gặp em, cho anh biết thế nào là yêu và được yêu. Em nhớ mãi hình ảnh nụ cười đáng yêu của anh ngày nào. Hạnh phúc xiết bao, mỗi lần giận nhau như thế, em lại cảm thấy anh yêu em nhiều hơn. Bờ vai nhỏ bé của em lọt trong vòng tay ấm áp và vững chãi của anh…
Nhưng hôm nay, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc.
Anh nói rằng: Em hãy quên anh đi, như thế này em chỉ khổ mãi thôi. Anh hi vọng em sẽ gặp một người xứng đáng với em chứ không như anh. Em ngủ ngon, em nhé! Em ước gì em có thể làm được những điều anh nói. Một việc tưởng chừng quá đỗi bình thường nhưng giờ lại là một ước ao quá xa xỉ đối với em. Em cũng chỉ muốn trái tim em được ngủ ngon, mãi mãi.

CTY @yahoo.com
vnthutinh.com