Giấc mơ không trọn vẹn!

Em muốn mình được giống như anh, sống vui vẻ vô tư, không muộn phiền, không suy nghĩ gì cả và có lẽ cũng không biết đau khổ vì một ai…

Cho tới giờ em vẫn không thể hiểu được anh nghĩ gì, vì sao anh thay đổi quá nhanh, vì sao anh biến mất mà không cho em một lí do không một lời giải thích? Anh cần gì cho cuộc sống của anh? Có lẽ anh không cần tình yêu, không cần em, phải không?

Ngày anh và em quen nhau, anh là anh lính thông tin, còn em là cô sinh viên ĐH, anh là người con đất biển, còn em ở mảnh đất cao nguyên, em thích biển… dù từ nhỏ không biết biển là như thế nào. Với em anh là một nửa hoàn hảo. Anh không biết mặt em, và em cũng vậy, yêu nhau nhưng chỉ biết hình dung ra người mình yêu qua giọng nói, qua những câu chuyện hằng ngày cùng chia sẻ. Trong những lá thư em thường nói: “Tình yêu của anh và em chỉ như là mơ thôi, em chờ anh đến đánh thức em dậy để mọi thứ trở thành hiện thực”. Nhưng không… Em đã sống trong ảo tưởng và chờ đợi một tình yêu không thuộc về em.

Em biết giữa em và anh bây giờ cũng chỉ là một tình yêu ảo bởi em chưa một lần được gặp anh, em chỉ là một con gió thoáng qua trong đời anh thôi, và anh cũng đã dễ dàng quên em như quên lời của một bài hát mặc dù anh vốn hát rất hay. Nhưng em, một người con gái lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc bình dị của tình yêu, thì vẫn nhớ về anh, dù anh đã mang đến cho em bao cay đắng, bao giọt nước mắt đau khổ. Em đã cố hận anh, em đã nghĩ đến nỗi đau, nghĩ đến sự vô tình của anh để dặn lòng không được nghĩ tới anh nữa, nhưng đâu có dễ dàng và đơn giản như câu nói “anh thật sự xin lỗi em hãy quên anh đi” của anh.Từ nay em sẽ không cố ép mình phải quên anh nữa, em sẽ nhớ, nhớ màu xanh áo lính, nhớ mảnh đất Ninh Thuận quê anh, nhớ những câu chuyện anh kể, nhớ những bài hát anh hát,…nhớ tất cả những gì liên quan tới anh. Và em sẽ chờ cho thời gian dần xóa đi những điều đó, xóa đi kí ức buồn trong em, và chữa lành vết thương lòng này.

Em đã viết cho anh rất nhiều, em rất muốn gửi tới anh những dòng nhật ký của mình, nhưng em không đủ can đảm, em biết sự im lặng đến đáng sợ của anh, sợ anh đọc được tâm sự của em mà vẫn thờ ơ như thời gian qua, em sẽ càng đau lòng hơn nữa khi thấy sự tàn nhẫn của anh.

Ước mơ được ở bên cạnh và mang đến những điều tuyệt vời, mang đến hạnh phúc cho người mình yêu thương của em bây giờ đã xa tầm với của em rồi.

Em vẫn là em ở đây, anh vẫn là anh ở nơi đó, rồi một ngày em sẽ “quên anh đi” như anh muốn…

Nhưng có một điều em muốn anh biết, đó là tình yêu em dành cho anh không bao giờ thay đổi. Anh mãi mãi là nhân vật chính trong giấc mơ của em. Dù cho giấc mơ không trọn vẹn, không có một kết thúc đẹp như em mong ước em vẫn muốn cảm ơn anh… cảm ơn anh đã cho em biết những ngọt ngào và cay đắng của tình yêu…

yen scout@yahoo.com
vnthutinh.com