Anh yêu em nhiều lắm!

Có lẽ, không ai biết anh yêu em, em nhỉ?
Anh và em gặp nhau trong một mùa thu, hôm ấy trời mưa rất lớn, lớn đến nỗi lớp anh không ai đi học, đường đi ngập nước, trong lớp chỉ có vài bóng hình, anh bước vào điều đầu tiên là anh rất ngạc nhiên khi anh thấy em ngồi tâm sự với nhỏ bạn chung lớp.
Bạn ấy tên gì vậy?
Bồ nói ai?
Người áo trắng! Hình như bạn ấy thích màu trắng!
À, đó là kẻ máu lạnh lớp mình đó, máu lạnh nhưng được lắm.
Anh khẽ nhìn khi 2 người đang bàn về anh, anh không phải không nghe những gì em và bạn anh nói, anh chỉ là giả vờ thôi em à. Em có nhớ không? Cái lần em nói “Bạn ấy thật lovely, fun” anh thường nói trong lòng, “cô bé này trông vẻ thích ngọt nhỉ!”. Em cứ thế mỗi lần qua lớp anh, em đều ngồi bàn dưới anh để trò chuyện cùng bạn chung lớp anh, có khi em ngồi cạnh anh, nhưng anh quay mặt bước đi trong im lặng, nhưng em có biết rằng anh chẳng muốn như vậy đâu. Anh muốn khẽ nói chuyện cùng em, nhưng anh không thể, anh không đủ can đảm.
Có lần, cô bạn viết một tờ giấy rằng “Bạn mình thích bạn, còn bạn? Bạn thích không?”, anh rất muốn viết rằng “Tôi rất thích!” nhưng chẳng lẻ, anh và em chỉ gặp nhau và nói chuyện vài lần, anh lại nói thích em như vậy? Anh rất sợ rằng em và bạn anh chỉ là chọc anh thôi, nên anh chỉ có thể viết “mình không biết nữa, mình chưa xác định”.
Ngày hội thao, em có nhớ lần anh đánh cầu lông anh bị trật tay không, em qua lớp anh và lo anh từng chút một, anh cảm thấy rất hạnh phúc, ấm áp khi bên em. nhưng anh chỉ có thể nói rằng: “cám ơn bạn!”, anh biết em rất buồn khi anh nói vậy và khi em chợt khóc, anh thất rất đau, từng cơn quằn quại, từng cơn như gậm nhấm tim anh, anh cứ ngỡ từng hồi đang cố gắng giết anh, anh chỉ có thể đưa khăn giấy cho em và an ủi em, nhưng mà anh biết tim anh đã trót yêu em.
Và một ngày, khi em quen một anh bạn trên Yahoo, anh biết em cũng dần vui vẻ, vì người ấy lo cho em, bạn anh hay nói và trách anh sao để em như vậy, nhưng thật ra, anh không muốn em sẽ bên một người vô cảm như anh, đã bao lần anh muốn xa em, nhưng anh không nỡ và mình cũng chưa từng nói quen nhau, mình chỉ là bạn nhưng cư xử như đang quen, anh cứ lạnh nhạt và không một nụ cười, ngày em đi uống nước cùng bạn em, anh cũng biết nhưng anh không muốn đến gặp. Rồi khi em bị bỏng, anh đã điện thoại gọi người bạn ấy của em đến và đưa anh ta chai thuốc đưa em với lời nói :” cứ nói bạn đưa”. Rồi anh cứ bâng khuâng không biết mình có sai hay không. Nhưng sự thật thì anh đã làm đúng.
Đến ngày thi học kỳ 2, anh vẫn nhớ, người ấy đưa em đi học, lòng anh đau lắm em biết không? Nhưng anh không thể nói tiếng nào, rồi một ngày em đã quen bạn ấy, anh rất vui khi em và bạn ấy hạnh phúc bên nhau dù rằng trong lòng anh rất đau, rất khó chịu, đôi khi anh khẽ rơi nước mắt nhưng mà anh chỉ ngụy biện bằng lời nói “bụi bay vào mắt” anh xin lỗi em nhiều lắm, anh biết anh đã làm khổ em nhiều, với con người lạnh nhạt của anh anh không thể yêu em được vì anh rất yêu em. Yêu và không yêu chỉ cách nhau khoảng ngắn, anh sẽ không yêu em đâu thật vậy, anh chỉ là lấy hình bóng em để vào trong quả tim thủy tinh của anh thôi. Nhưng anh không chối rằng : “Tim anh chỉ có mình em”. tạm biệt em nhé. Hãy hạnh phúc bên người của em.
“Anh Yêu Em ” Crying or Very sad
matuanduy
vnthutinh.com