Bức thư tình đầu tiên !


Ngày…tháng…năm
12h tối…
Có thể gọi đây là bức thư tình đầu tiên của tôi cũng được mà không phải cũng không sai, đúng bởi mục đích của nó là để gửi cho người “ đó”, không đúng vì nó chưa thực sự gửi tới người “đó”.
Sài Gòn dạo này đang là mùa mưa, mà cái mùa mưa ở đây không như ở quê tôi, nhiều khi trời đang nắng lại bỗng đổ mưa…nó giống như tâm trạng của tôi vậy, nhiều khi chính bản thân mình cũng không biết sao lại như vậy nữa, không biết đó có phải như là mọi người vẫn hay nói: “ khi yêu một ai đó, thì mình không còn làm chủ bản thân mình được nữa”. Mà lạ thật, sao đêm nay nó lại dài vậy! Hay đó chỉ là do tôi cảm nhận vậy thôi, chứ mỗi ngày vẫn là 24h mà thôi. Một đêm se lạnh của những cơn mưa đầu mùa Sài Gòn, một đêm không trăng, không có những vì sao lấp lánh trên bầu trời, một đêm tĩnh lặng được bao phủ bời màn đêm mịt mù của bóng tối. Mà cái tĩnh lặng đáng sợ ấy dường như suất phát từ trong lòng tôi mà thôi, chứ thật ra tôi ở trong phòng trọ cùng với 5 người nữa, mà có khi nào mà những sinh viên ngồi lại với nhau mà không buôn một câu chuyện nào đó. Nhưng cái sự ồn ào đó cũng không phá vỡ được sự tĩnh lặng trong tôi. Chính sự tĩnh lặng đó hay là một lí do nào khác mà tôi cũng không rõ nữa lại khiến tôi lại chợt nghĩ về người “đó”, một chút buồn, một chút nhớ, một chút cô đơn lẻ loi…
Những cơn gió mang theo cái lạnh man mác lại cứ vụt qua vụt lại, nó làm cho lòng tôi thêm lạnh và buồn thêm. Dường như mọi vật xung quanh đã chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày hối hả của cuộc sống. Hình bóng người “ đó” lại ùa về trong tâm trí tôi. Chắc giờ này người “đó” cũng đã chìm sâu trong giấc ngủ rồi, hôm nay là ngày cũng khá mệt đối với người “đó” rồi, với lại mai nay còn có cuộc thi vào sáng sớm nữa, để lại trong tôi một nỗi nhớ da diết, chắc người đó không biết được điều đó?
Tình yêu làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc nhưng nó cũng làm cho người họ phải đau khổ, nhưng đối với riêng tôi tình yêu dường như là sự hi vọng, chờ đợi…
Khi mới bước vào con đường tinh yêu, tôi cũng không dám hi vọng nhiều vào kết quả của mối quan hệ đó… Đã yêu một ai đó có bao giờ lí trí của ta thắng được trái tim đâu. Tôi biết người “đó”, là một cô gái dễ thương, dễ mến, với tính cách hồn nhiên ấy mà bất cứ ai khi mới tiếp xúc với cô ấy đều có cảm tình dành cho cô ấy. Chính vì đều đó mà người “đó” có nhiều người theo đuổi cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi, và tôi cũng không quá ngu ngốc khi không nhận ra điều đó, nhưng hành động của tôi lại khác với những gì mà tôi biết được. Mà tình cảm đó chỉ xuất phát từ một phía đó là từ tôi mà thôi. Bây giờ thật ra trong lòng tôi thật rối bời, không biết phải nên làm gì nữa. Nhiều lần tôi đã rất cố gắng để quên đi người “đó”, nhưng sau mỗi lần như thế tôi lại nhận ra rằng điều đó chỉ là vô ích. Nó lại khiến tôi nhớ người “đó” nhiều thêm. Có lẽ tình cảm và sự quan tâm của tôi không đủ lớn hay sao? Nhiều lúc thấy người “đó” mệt, cần một lời động viên, muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh để hỏi có mệt lắm không và nói những lời động viên… Hay khi chiến thắng, muốn đến chia sẻ niềm vui đó, nhưng bên cạnh đã có người khác bên cạnh rồi. Chỉ còn biết nhìn từ xa và rồi lẳng lặng ra về mà thôi…Tôi không thể níu kéo được khi mà nó không thuộc về mình.
Khi yêu ai cũng nghĩ tình yêu là một màu hồng, là hạnh phúc khi được bên người mình yêu nhưng mấy ai biệt được thật sự tình yêu là gì? Phải chăng tình yêu là sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình yêu,sẵn sàng bỏ qua tất cả để đến được với nhau, sẵn sàng bỏ đi những thói quen những thú vui để người mình yêu được hạnh phúc. Và phải chăng tình yêu đích thực chỉ muốn cho đi chứ không hề muốn nhận lại, phải chăng tình yêu phải có sự hòa hợp từ 2 phía, phải chăng có như vậy thì tình yêu mới lâu bền và đi đến cuối con đường hạnh phúc. Nhưng! Tất cả chỉ là con số 0 nếu như tình yêu chỉ đến từ 1 phía. Đến lúc này tôi cảm thấy rất buồn, thực sự rất buồn. Và người “đó” chẳng thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này đâu. Cảm giác khi đến với một ai đó, dành tình cảm cho một ai đó để rồi cuối cùng nhận ra rằng người đó không thuộc về mình và phải để người ấy ra đi thực sự rất khó chịu.
Thôi thì cứ để tôi nhớ, tôi yêu như thế này mà lại hay. Không quên không phải là không bao giờ quên được người “đó”, nhớ không phải là muốn níu kéo. Tôi không quên, tôi nhớ chỉ là để giữ lại trong lòng chút kỉ niệm của quá khứ và để nhớ rằng tôi đã từng yêu như thế.
Đã biết được rằng, tình yêu sẽ không là gì nếu chỉ đến từ 1 phía…!!!
Nhưng tôi không hề trách ai cả, mà còn phải cảm ơn cuộc sống đã giúp tôi gặp được người “đó”.
Chúc người “đó” sẽ hạnh phúc với sự lựa chọn của mình !
Gửi người tôi muốn gửi.

Mr.TruongTheHuy
vnthutinh.com