Ước gì anh còn chờ em!

Thật vậy, giá như đâu đó có người đợi em, dù xa đến mấy, dù lâu đến mấy, em vẫn sẽ chấp nhận, sẽ đến bên người ấy vì em biết rằng có người vẫn đang chờ đợi em.

Người ta gọi nỗi nhớ anh của em là một căn bệnh. Người ta bảo bệnh này khó chữa và không phải bác sĩ là có thể chữa lành được. Em cười và nói rằng, đó là bệnh tim. Không sao cả vì em quen rồi. Thoáng đâu đó em giật mình, tim em quặn thắt vì nhớ anh nhưng chỉ một chút thôi rồi nó lại trở về trạng thái bình thường. Em lại làm việc và nói cười với bao người khác. Ai nhìn em có biết đâu rằng, em đang nhớ anh.

Nếu anh cho em một chút hi vọng, một chút thôi để em biết rằng, anh đang đợi em, dù là ngày mai cũng được, chỉ cần anh đợi em, bao nhiêu năm nữa cũng được, chỉ cần anh đợi em… em sẽ chạy đến bên anh mặc cho con đường xa xôi và cách trở, bởi trái tim em không thể yêu ai khác ngoài anh.

Em đã tìm cho mình một niềm vui mới, kiếm tìm cho mình một thứ gọi là “tình yêu” để quên đi người em nhớ nhưng sao lòng em không thể rộng mở, không thể có một chút cảm giác nào với người ngồi kế bên. Người ta bảo em kén chọn. Đấy là vì người ta không hiểu em, không biết rằng trong lòng em, trong tim em, trong trí nhớ của em chỉ có anh là tồn tại.

Anh biết không, em đang chỉ tồn tại mà không được sống. Anh là người đặc biệt trong tim em. Nhìn thấy anh em cũng đau khổ, không nhìn thấy anh em cũng đau khổ. Ở bên cạnh anh cũng đau khổ, không ở bên cạnh cũng đau khổ. Anh cười với em, em cũng đau khổ. Anh cười với người khác em còn đau khổ hơn. Anh gọi tên em, em cũng buồn, không gọi em cũng buồn. Em đã muốn bỏ đi nơi khác vì em sợ phải đối diện với người không yêu em? Nhưng ở bên cạnh anh có lẽ vẫn tốt hơn vì em yêu anh. Đau khổ mấy em cũng chịu được.

Hôm qua có người gọi điện. Tên hiện rõ trên điện thoại nhưng không hiểu sao mắt em lại mờ đến thế, em nhìn nhầm đó là tên anh. Em mừng quýnh và một tiếng “anh à” phát ra. Em chột dạ khi người bên kia là bạn gái em. Nó rủ em đi chơi đấy nhưng em đâu có tâm trí nào mà vui vẻ đâu anh.

Đi học về, em lững thững bước trên đường phố. Đầu óc không biết đang nghĩ đến ai. Giật mình thấy dáng người đi đằng trước, sao giống anh đến thế. Em chạy đến, vỗ mạnh vào vai “anh à”. Người ta nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên và nụ cười trên môi em tắt hẳn. Thì ra em đã nhận lầm người. Nhiều đêm em bất chợt tỉnh giấc, dậy ngồi bên lan can, cầm ly cà phê nghĩ về anh. Em tự cho mình là đứa dở hơi như thế.

Em cũng không biết người ta nghĩ về tình yêu như thế nào nhưng thật sự đó là tình yêu em dành cho anh. Có thể nó là ngu ngốc nhưng em chỉ biết con tim em không cho phép em thôi làm vậy. Nếu không phải là anh cũng yêu em thì thôi anh nhé, đừng dành cho em sự quan tâm ấy nữa để em có thể quên anh, để em cho nó thành kỉ niệm, đóng gói vào trong kí ức không bao giờ lục tìm lại. Còn nếu anh yêu em dù một chút thôi cũng được, hãy nói với em một lời để em chờ anh, đợi anh. Em chấp nhận điều đó vì em biết, xa anh, có thể vài năm nữa em cũng sẽ không yêu ai hơn anh được.

Nếu biết chắc rằng anh sẽ đợi em, anh cho em niềm hi vọng thì em sẽ nguyện sống hết mình, sẽ phấn đấu hết mình, học tập hết mình để xứng đáng là người anh yêu. Nếu anh yêu em, muốn chờ đợi ngày em vững bước thì hãy nói với em một lời anh nhé, để em có niềm tin, có nghị lực hơn trong cuộc sống vốn tẻ nhạt này.