Em không để anh bận tâm nữa đâu!

Ông xã! Mình cưới nhau đã 2 năm rồi anh nhỉ? Mình sắp đón chào một thành viên mới ra đời, con trai là kết tinh của tình yêu hai đứa, là điều mình đã mong mỏi suốt 10 năm qua.

Nhưng suốt 9 tháng em mang con trong bụng, cũng là lúc sự cô đơn và những giọt nước mắt khóc thầm đã nuôi lớn con mình. Em chỉ cần anh quan tâm em, anh biết được em khó nhọc thế nào khi mang thai là quá đủ. Nhưng có lẽ, trong mắt anh, em là một đứa con gái bản lĩnh, có thể tự mình vượt qua tất cả. Anh quên mất rồi, vợ anh cũng là phụ nữ, cũng cần một bờ vai. Em biết nếu em trách anh thì là em ích kỷ, rất ích kỷ. Nhưng hãy nghĩ cho em… suốt 9 tháng đó anh ở bên em bao nhiêu ngày?

Em mệt nhọc thế nào với đứa con đầu lòng? Em lo lắng điều gì với sinh linh bé bỏng đó? Em đã bao lần khốn đốn với lần mang thai đầu tiên?… Anh có biết không?

Em không dám trách anh gì cả, càng không muốn anh buồn. Em luôn luôn biết, áp lực anh phải mang bên mình. Em chỉ biết tự trách mình sao cứ biết đòi hỏi và yêu cầu mà không nghĩ cho anh. Gánh nặng gia đình trên vai anh đang nặng dần khi em chỉ tìm được đồng lương ít ỏi từ việc dạy chính khóa, năm nay sức khỏe không cho phép em dạy thêm nhiều hơn. Trong khi mẹ lại không làm ra tiền, còn cưu mang thêm bé Đạt. Con mình lại yếu ớt, nó quá bé so với con người ta, em buồn lắm, nhưng sao anh không cùng nỗi lo với em? Nhưng em không dám trách anh vì em biết anh rất hiếu thảo. Em đành tự trách số phận mình thôi anh à. Tất cả là do em lựa chọn mà.

Lần đầu tiên làm mẹ cũng là lần đầu tiên em biết thế nào là sự hy sinh. Em không dám sắm sửa gì hết nhưng cũng không đành lòng nhìn chồng em giống em nên em cố gắng mua sắm cho anh. Em yêu anh vô cùng nhưng đổi lại em được gì?

Là đứa con gái với lòng tự trọng cao ngất trời như em có chồng rồi vẫn về ở cùng mẹ. Là người chị cả luôn nghiêm khắc trong gia đình, giờ em lại phải nương nhờ sự quan tâm, chăm sóc của các em. Mọi người hoặc vô tình hoặc cố ý đều hỏi “có chồng rồi vẫn về bám nhà sao?”. Nhưng về bên anh, vợ chồng mình sẽ ngủ đâu đây? Em có thể nào không khóc được?

Còn anh, một cũng nhà anh, hai cũng mẹ anh, kế nữa là chị anh, cháu anh. Anh về với em tết này được bao nhiêu ngày? Vậy mà cũng về nhà anh. Em hiểu được rằng, dù thế nào anh cũng không xem đây là nhà mình được, dù thế nào nơi đó cũng từng là nơi nuôi dưỡng anh, nên em không có quyền trách móc anh.

Chỉ còn vài tuần nữa em sinh rồi, con quấy con đạp, em không ngủ được, thèm làm sao cái vỗ về, chia sẻ. Nhưng điều đó quá xa xỉ với em chăng?

Em vun vén tất cả cho con, vì em biết giờ với em nó là niềm an ủi duy nhất. Ông xã ạ! Hôm nay anh về nhà anh thay vì đưa em đi khám thai, hay ở bên cạnh xem con mình ổn không… đã là giọt nước làm tràn ly. Em biết lúc nào anh cũng hướng về gia đình.

Mẹ và cháu anh cần anh hơn em?! Em tin mình đã nuôi được bé con qua 9 tháng thì sau này, em cũng sẽ tự lo cho nó được. Ông xã ạ! Ngày em làm khai sinh cho con, cũng sẽ là ngày em ký đơn ly hôn. Em không để anh bận tâm nữa đâu. Em yêu anh lắm, không thể khiến anh khó xử được. Hôn xã yêu!

S.F

vthutinh.com