Một lần gọi tên em

Em yêu! Xin cho anh được một lần gọi tên em trong tha thiết. Chỉ một lần thôi.

Đêm miền Tây thật buồn, trăng mờ và khuyết quá, anh bước lang thang như kẻ mộng du. Chưa bao giờ anh thấy mình trống trải và lẻ loi đến thế! Bóng tối đan xen với tán lá. Tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng côn trùng rả rích trong cỏ cây, hương hoa thoang thoảng man mác. Sự dịu ngọt của bầu không khí nơi làng quê Miệt Thứ thật dễ chịu thấm dần vào hồn anh, tưởng như tất cả những ngỏ ngách sâu kín nhất cũng trỗi dậy và đắm mình trong nỗi u buồn.
Em  yêu! Xin cho anh được một lần gọi tên em trong tha thiết. Chỉ một lần thôi. Em bất chợt đem đến cho anh một tình yêu cháy bỏng. Ngày đó mình đón nhận tình yêu của nhau như một cơn gió thật ngọt ngào. Ngày đó đã đi sâu vào tiềm thức của anh, để rồi những ngày sau đó cho đến cả bây giờ anh đã mang một nỗi đau khắc khoải.
Ôi! Tại sao anh vẫn còn gìn giữ tất cả những kỷ niệm của ngày qua, mà chẳng biết em còn nhớ hay em đã quên? Còn anh càng cố quên thì càng nhớ, cố dằn lòng mình thì càng thấy nó trỗi lên mạnh mẽ. Nhớ không em kỷ niệm của những ngày đầu mình quen nhau, yêu nhau và những tháng ngày ta thật hạnh phúc bên nhau ngắn ngủi quá. Phải chăng tình yêu là một lần ghé thăm?
Tình yêu ơi sao mãi cứ để cho anh buồn đau đến thế! Em ơi giờ đây muốn gọi tên em hàng ngàn lần, nhưng anh cứ mãi lặn ngụp trong cô đơn và bất cứ nơi đâu cũng thấy hình ảnh của em hiện lên. Nếu anh có thể thả hồn mình bơ vơ, lạc lõng theo em… Anh thèm được lênh đênh phiêu bạt mà không được. Anh là con người của đam mê, cuồng nhiệt, của u uất, day dút, của chán nản và tuyệt vọng. Anh quằn quại, vật vã trong mọi trang thái. Anh bất cần mọi thứ, anh muốn kết thúc một cách êm đềm trong giấc ngủ thiên thu. Có lẽ trong sâu thẳm trái tim, em cũng yêu anh, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cũng làm anh bớt buồn đôi chút. Nhưng anh và em lại chơi trò ú tìm và đang chơi thì em bỏ cuộc, còn anh cứ trốn mãi đợi em tới tìm, nhưng nào em có đến. Anh và em như là hai cực của trái đất mãi mãi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa chăng? Nghĩ đến đây anh bật khóc, trong nước mắt hình ảnh của em chợt vụn vỡ.
Anh biết mình cũng chẳng thể làm gì để lấy lại được tình yêu đã mất. Anh cũng không thể tự an ủi mình bằng cách đổ tại số phận, tại siêu nhiên. Anh ôm nỗi xót xa, nó hành hạ anh từng đêm thức trắng. Anh yêu em, mãi mãi yêu em, anh chỉ thầm… thầm trách:
Sao ta lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn!

 minhmo530@yahoo.com.vn