Điều không có trong tưởng tượng

Dẫu biết những giấc mơ không bao giờ là hiện thực. Và dẫu có cầu cứu quá khứ thì nó cũng chỉ là trí tưởng tượng, hư vô. Nhưng em vẫn muốn ôm giấc mơ hư vô ấy. Đến hết cuộc đời mình. Đơn giản, chỉ vì, thật khó để quên được anh.

Em đã mất 8 năm để đi tìm. Và chờ đợi. Từ sau mùa hè năm ấy. Sau những ngày ngắn ngủi được gặp, quen biết, rồi trở thành hàng xóm gần gũi của anh. Một cô học trò lớp 11 xuống Hà Nội trọ học để ôn thi và một anh sinh viên Đại học năm thứ nhất đến tìm nhà trọ, tình cờ “chạm chán” nhau. Cô bé nghịch ngợm, láu lỉnh bày đủ thứ trò để trêu chọc anh chàng ngoan hiền và rất đỗi thư sinh ấy. Làm anh phải khổ sở. Nhưng chưa bao giờ tỏ ra giận hờn với cô. Để mà, khi trở về bắt đầu cho một năm học mới, cô bỗng nhận thấy mình đã mắc nợ anh một lời xin lỗi đầy hối tiếc. Suốt những ngày còn lại, cô âm thầm đi tìm anh. Còn anh, “anh nhớ, anh chỉ thất hẹn một lần, là chưa mang hoa sen cho em”.

Em bước qua mọi ánh hào quang và giẫm lên những trái tim cháy rực vây quanh, để chưa bao giờ đánh mất hy vọng của mình vào một ngày sẽ tìm thấy anh. Chỉ là nói một lời xin lỗi thôi. Nhưng nó trong sáng đến tận cùng. Bất chấp mọi thứ, cả sau những tai nạn nghiệt ngã cố tước đi mạng sống của mình, em vẫn tiếp tục nuôi niềm khao khát anh sẽ trở về. Đến lúc phải miễn cưỡng vứt bỏ. Lên xe hoa, em lại âm thầm làm cái bóng vô hình đi theo anh.

Sự âm thầm ấy có lẽ sẽ rơi vào vô vọng, nếu như không có một ngày cũng trong tình cờ, em tìm thấy anh. Qua trang web của ngôi trường mà anh từng học, em mạo muội gửi mail cho những địa chỉ có tên anh trong đó. Thật may mắn, em bắt được ngay liên lạc với anh. Nước mắt, sau bằng ấy năm, chỉ mình em hiểu. Chắc cũng đủ để anh nhận ra. “Anh vẫn thế, chưa lập gia đình… Anh vẫn nhớ được hình ảnh của em. Giờ mà gặp, anh sẽ nhận ra ngay đó… Anh giờ chỉ muốn gặp em thôi”… “Biết bao nhiêu năm, đi tìm mãi cũng không có ai giống người mình nợ hoa sen.” 

       “Hôm nay nhận được mail của em, nhận ra em, anh rất vui, nhớ về lúc là hàng xóm của nhau. Thời gian nhanh quá. Anh ra trường một thời gian thì sang Japan làm onsite, cuối năm 2008 thì về. Nên chắc em không tìm được anh. “

“…Vẫn biết rằng, em không yêu anh. Mà lòng vẫn nhớ, vẫn yêu thương mong manh. Một bờ cát trắng, chỉ để anh ghi tên em… xxxxxxxxxxxx…”

Từ khi ấy, mỗi sớm thức giấc, em lại có thêm một ngày tràn đầy nắng ấm. Vì có anh. Được nghe từng lời anh nói, được cảm nhận từng yêu thương giản dị mà chưa bao giờ em biết. Để rồi vững vàng hơn trong mỗi bước chân đi: Em chuẩn bị tốt nhé. Rồi đi ngủ sớm. Mai làm việc tốt và nhớ đến anh là được rồi. : ) “,  “Em tới nơi chưa? Có mệt lắm không? Làm việc tốt nhé? Vậy là cả ngày hôm nay, anh chỉ có một việc, là ngồi lo lắng cho em thôi…”, “Em ngã có sao không? Trời mưa thế, đi đường rừng nguy hiểm lắm. Không được để ngã xe nữa thế….”. Mỉm cười trước những hờn ghen vu vơ: “Please, please đừng giận mà …Rồi cơn mưa qua đi, ngày mai lúc em thức giấc, nắng mai sẽ hôn lên môi em, nụ hôn của anh ấm áp…  Mưa buồn, anh cũng buồn.  Xúc động vì: “Em thích hoa gì nhất?… Hoa sen?… Anh nhớ hoa sen, cô hàng xóm”. Và tự “bằng lòng” với anh: “Bằng lòng đi em về với quê anh, một cù lao xanh, một hồ sen xinh…”.

Tại chuyến công tác dành cho người phát ngôn ngay sau ấy, em đã chủ động tìm gặp anh. Anh bảo anh cũng muốn gặp em, vì anh mong gặp em. Em bỏ quên tất cả mọi thứ, hồi hộp chờ đợi suốt cả ngày dài để đến giờ hẹn. Nhưng “Thật chán, cả ngày đi làm, chỉ mong tới chiều. Để được gặp em. Vậy mà trời làm mưa ngăn cách 🙁 “. Trời mưa rất nhiều, anh cũng nói xin lỗi em rất nhiều. Sớm mai em phải tiếp tục chuyến thực tế đến một tỉnh xa. Suốt đêm, em trốn biệt trên tầng thượng của nhà khách. Mặc cho mọi người trong đoàn ra sức tìm gọi. Mưa làm em ướt sũng. Em biết, sau chuyến đi này, có thể em sẽ không còn được gặp anh nữa. Thời gian để quyết định cho chuyến xa cách ấy đã quá gần. Hôm trước khi đoàn công tác của em xuống đến HN, vào ngày 27/4 – đúng một ngày đặc biệt đối với anh. Em cũng chỉ gửi được lời chúc mừng sinh nhật đến anh, anh bảo em là người đầu tiên chúc mừng anh, đó là điều quan trọng nhất rồi. Em chọn được một bông hồng tím trong gánh hoa rong bất chợt gặp. Định sẽ tặng nó cho anh, khi anh đến. Với em, đó mới là điều quan trọng nhất. Bởi nó thay cho món quà, mà em đã gìn giữ, suốt 8 năm qua. Nhưng, em chỉ còn biết đặt nó bên khung cửa sổ, góc phòng ngủ. Khi mở mắt tỉnh dậy, người dọn phòng đã mang nó đi. Em hiểu, em sẽ mất nó thực sự, nếu như không tìm lại được nó. Và em đã mạo hiểm, trực tiếp gặp trưởng đoàn miền Bắc, nhất định xin đổi chuyến đi. Để kéo dài thời gian khởi hành. Quyết định đột xuất ấy làm đảo lộn và phá vỡ kế hoạch của đoàn. Em khăng khăng chịu mọi trách nhiệm. “Anh vẫn còn thời gian, khi mà em chưa về BK… Anh sẽ tới chỗ em. Gặp em một lát cũng tốt rồi.”

Em đã gặp anh như thế. Không bất ngờ, nhưng đầy bối rối. Sau tiếng gõ cửa, là nhịp đập trong em. Anh của 8 năm trước đây, trở về với em. Dường như anh không có gì thay đổi. Chỉ khác là, ngày xưa, em chưa thể nghĩ rằng, sẽ có một ngày như hôm nay, em đã vui mừng đến thế nào khi gặp được anh. Sau bằng ấy năm, chưa một lần dập tắt hy vọng tìm thấy. Hạnh phúc của em, đơn giản, vậy thôi. Có rất nhiều cuộc gọi đến, giục em tiếp tục lên đường cho chuyến thực tế gấp gáp. Em đã khôn ngoan cố tình bỏ lại chìa khoá trong phòng khách để lấy cớ quay lại lấy, và một mực cho rằng chưa thể trả được phòng. Cho dù biết rằng, làm thế cũng sẽ chẳng trì hoãn thêm được bao lâu ở đó. Khó khăn lắm em mới đứng dậy nổi, để chia tay anh. Anh đi. Em hoang mang nhìn về cuối con đường. Không còn thấy bóng anh. Em lạc lõng một mình. Sợ hãi, lần này, em lại trở về như 8 năm trước. Giá như, giá như lúc ấy, em có thể nắm tay anh. Thì có lẽ, em sẽ không bao giờ để anh phải đi một lần nữa. Nhưng em đã để tuột mất nó – điều mà em hối hận nhất cuộc đời mình.

Đến muộn ở địa điểm thực tế, em vội vàng vào vai chính để đảm nhiệm chương trình. Một chương trình nối kết trực tiếp đặc biệt dành cho trẻ nhiễm HIV. Tiếng báo tin nhắn của anh gửi đến đúng lúc chuẩn bị lên sóng, đã tiếp thêm động lực cho em:  “Em tới nơi chưa? Sếp có phạt nhiều không em? Hôm nay đi như thế, em sẽ mệt lắm đó, tối lại tham gia chương trình nữa…Chiaki, cố lên!… Uh, anh thì đang hối hận đây, vì gặp em mà anh đang phải tìm cách được gặp lại em đó. Chúc em buổi tối vui vẻ nhé. Anh đang đói quá, hôm nay gặp em, chưa kịp đi ăn cơm đấy nhé!”. Vì thế em đã có một buổi tối thành công với nhiệm vụ được giao là gắn kết những trái tim yêu thương đến gần nhau. Em thấy mình gần hơn khi truyền được hơi ấm cho bao trái tim bé bỏng nhiễm H. Và mạnh mẽ hơn từ nguồn động lực quan trọng ấy. “Em đã làm chương trình rất tốt. Anh chỉ nghĩ rằng, khi gần em, người ta muốn gần mãi thôi”… “Anh đã ở gần em rồi đấy nhé”.

Em phải trở về sau chuyến đi ấy. Một chuyến đi mang đầy ý nghĩa, niềm vui và cả hạnh phúc. Đó là kỷ niệm không thể quên đối với em. Đáng ra em về thẳng BK từ nơi thực tế. Nhưng em đã tách đoàn, bắt ngược xe về HN. Vì muốn níu thêm chút hơi ấm còn lại, nơi anh đến gặp em. Giá như, giá như lúc ấy, em có thể gọi cho anh. Dù chỉ một cuộc. Thì có lẽ, em sẽ không bao giờ phải hối tiếc. Chỉ khi, xe rời bến, em mới đủ sức để nói lời tạm biệt. “Em nói vậy là không cho anh được gặp em nữa rồi. Anh muốn làm bảo vệ…”. Anh đâu có biết, em ước muốn có người bảo vệ đến thế nào. “Em sẽ nhớ anh. Em hứa đấy”. “Em hứa là sẽ nhớ anh rồi nhé! Anh thì không hứa gì, vì anh chỉ nhớ em khi anh hít thở thôi. Sao em nói em về thẳng BK từ ST? Chẳng nói anh trước gì cả. Về cẩn thận, và giữ sức khoẻ em nhé, để nhớ anh nhiều hơn có thể…”. Nhà xe đã tốt bụng đưa cho em cả bịch khăn giấy, và an ủi “Ngủ một giấc đi em, sẽ về đến nhà nhanh hơn”. Họ tưởng em đang mong về sớm. Mà đâu có hiểu rằng, nếu em nhắm mắt, từng vòng xe sẽ đưa em đi xa hơn nơi em đã tìm thấy một niềm hạnh phúc.

30-4, 1-5, chỉ còn hai ngày nghỉ ở nhà, để em đưa ra quyết định lần cuối. Em đã muốn ra đi, đến một phương trời khác, xa tất cả. Quên đi mọi kỷ niệm. Nó như là sự trốn chạy nỗi trống vắng trong lòng đã bấy lâu của em. Và ở đó, sẽ tốt cho sự nghiệp. Mai em đi. Nhưng đã có một sợi dây vô hình níu chân em trở lại: “Mai ngày nghỉ, không làm việc. Anh chuẩn bị đánh bom sân bay NB, em không đi được đâu. – Nếu sân bay bị đánh bom, em cũng sẽ chết. – Em có chết, anh cũng làm em sống đấy! – Anh sẽ làm thế nào chứ? – Anh sẽ đi tới tận cùng trái đất, đòi em về từ tay thần Hadex. Nếu không được, anh sẽ làm như chồng của Công chúa Bạch Tuyết”. Cảm ơn anh vì những lời khuyên, mà chỉ nó mới có thể khiến em lùi bước. Và những lời hát anh nói với em: ” Một mùa thu tàn úa, lá vàng rơi khắp sân. Mình anh nơi đây lặng lẽ. Từ khi em ra đi, từng hàng cây trước sân, dường như đã xác xơ đi nhiều…”. Rồi em im lặng khi anh hỏi: ” “Holdme” là bài hát mà em rất thích nghe ngày trước đó đúng không? Holdme, just holdme please don’t ask me where I come from. Oh what I cry there tears. Just holdme, holdme please… Let me rest in your embrace. Give me a moment and don’t make explain… Ngủ ngon nào “Holdme”, đêm nay anh mơ về em…”. Đúng là anh đã làm em sống lại. Để em được trở về với kỷ niệm của 8 năm trước đây. Để biết, em không còn khoảng trống. Mọi thủ tục vì thế cũng bị huỷ bỏ ngay khi nó đã gần hoàn thiện. Anh bảo, “Thật ra anh luôn có một niềm tin là em sẽ không đi. Anh không biết sao mình tin như thế, nhưng khi em nói quyết định ở lại, anh rất vui. Cảm giác chán nản nhận được buổi sáng khi em nói đã biến mất hết rồi… Em đi thì không ai muốn cả. Nhất là anh đấy…”. “Và con tim đã vui trở lại,… Nhiều lỗi lầm cũng được thứ tha”. Không đi nữa, vì sợ anh sẽ khủng bố sân bay như anh nói: “Em làm sao mà đi được, anh đặt bom xung quanh Nội Bài để khủng bố rồi”. Song em lại sợ hết ngày, sợ anh sẽ không có thời gian rỗi để nói chuyện cùng em. Trong khi cả anh và em đều bộn bề công việc. Dù thế, xa nhau, kỷ niệm về anh chỉ là những dòng tin nhắn không dài. Nhưng nó vẫn thật đẹp, trong sáng và ngọt ngào: “M ơi, em hãy làm theo anh nhé? – Điều gì ạ? – Em hãy nhắm mắt lại, 2 phút thôi – Rồi, hãy thử tượng tượng ra khuôn mặt dễ thương của anh – Không “Dễ” lắm đâu. Hix. Anh có trò gì vậy? – Sau đó, nhổ 1 sợi tóc – Đau lắm, đành cố vậy. hix. – Và tung lên trời. Em hãy mở mắt ra, xem sợi tóc ấy có bắt chéo nhau ko? – Em thử xem…có – Nó có hình gì? – Hình như là X… – Đúng rồi, là X. Em biết, X có nghĩa là gì không? Là…hình mà anh vẫn thích, vẫn gửi cho em đó…” .

Vâng, không dễ để người ta có được niềm tin tuyệt đối và chân thành đến tận cùng dành cho một ai đó. Song, lại có một cô bé ngốc nghếch dành trọn điều ấy suốt những năm dài qua. Mà chưa sức mạnh nào lay chuyển nổi. Anh thật may mắn. Để rồi, niềm tin của em cũng đã được đền đáp. Tiếc rằng, khi gặp anh, em lại phải đối diện với thực tế. Anh có một hình bóng khác. Còn em, mắc nợ một gia đình. Em chẳng thể khiến anh khó xử, càng không nỡ bắt ép anh lựa chọn. Có lẽ chỉ cần một người hạnh phúc là đủ. Bấy lâu, em vẫn quen như thế. Cô độc. Không sao đâu. Hạnh phúc với em, trên cả còn là sự hy sinh để quên đi hạnh phúc của chính mình. Em lặng lẽ. Quay về để làm nốt những gì trên quãng đường còn lại, mà em chưa bao giờ dành cho mình. Rồi rút bỏ những ánh hào quang, yên ổn với một công việc giản dị, bằng lòng với một gia đình. Đủ để vịn lấy em những lúc yếu đuối. Một ngày, em trông thấy anh, trong tấm hình cưới rất đẹp với chị ấy. Cuối cùng em cũng được ngắm anh làm chú rể. Anh bảo “Đó không phải là anh”. Và anh quyết định như thế, cũng vì đã nhìn thấy em trong bức ảnh. Mặc bộ váy cưới, rất đẹp. Anh đâu biết. Đó chỉ là bức hình ngẫu hứng. Khi em bất đắc dĩ làm mẫu cho nhãn hàng thời trang mới, của công ty một người bạn. Món quà khác biệt mà em được tặng trong ngày sinh nhật. Em không trách ai. Xét đến cùng, chẳng ai có lỗi. Chỉ thấy hụt hẫng. Cái cảm giác dành một chỗ vô cùng quan trọng trong tâm hồn, cho một người. Rồi nhận ra, người ấy không bao giờ còn ghé qua nơi đó nữa…

Em chỉ còn được gặp anh trong những giấc mơ. Và trong trí tưởng tượng. Mà ở đó, em là hàng xóm của anh như ngày nào. Anh sẽ mang hoa sen cho em. Như lời anh hứa. Ước gì, em sẽ ngủ một giấc thật dài. Ngủ mãi mãi. Để giấc mơ ấy, vĩnh viễn không thể tan biến. Khi em tỉnh dậy. Cũng biết bao nhiêu lần, em vô thức trở về nơi em đã gặp anh. Nuôi ý định, mua hết cả khu nhà trọ ấy. Với bất cứ giá nào. Đổi lại quá khứ. Cho dù, em hiểu. Nó chỉ có trong tưởng tượng mà thôi.

Em vẫn là cô gái yêu màu tím. Và hoa sen. Yêu đến thánh thiện. Em đã mất 8 năm để đi tìm anh. Nhưng. Sẽ còn mất cả cuộc đời. Để có thể quên được anh. Đó là điều không có trong tưởng tượng… ./.

By sunmyx…@gmail.com

Vnthutinh.com