Em muốn được gặp anh thêm một lần nữa

Không biết bắt đầu từ lúc nào và bắt đầu từ đâu em lại yêu màu xanh áo lính đến lạ. Em thích nghe mẹ kể về năm tháng bà tham gia nghĩa vụ quân sự quân tình nguyện Việt Nam tại Lào. Em thích nghe những ca khúc viết về người lính. Đặc biệt những tác phẩm viết về người lính trong văn học Việt Nam và thế giới thì không thể nào bỏ qua được. Rất tự nhiên, em tự bó buộc mình vào thế giới những người lính một cách kì quặc như vậy. Để vô tình có ai đó lỡ buông lời không đẹp về một người lính xa lạ nào đó, em lại thấy không thoải mái. Hơn một lần em muốn biết vì sao mình lại trở nên lạ lùng, nhưng thật khó để giải thích. Em chấp nhận sống trong sự ngưỡng mộ vô điều kiện như một tất yếu của tình cảm con người để đến một ngày câu chuyện của anh – người lính đang làm nghĩa vụ tại thành phố Hòa Bình Kon Tun – đến với em tình cờ qua lời kể của anh họ em trên chuyến tàu đưa hai anh em từ Hà Tĩnh ra thăm quan thành phố Vinh xinh đẹp. Phải nói gì về em lúc đó để anh hiểu được nhỉ? Tự nhiên em thương anh đến lạ – dù chưa một lần được gặp anh, trò chuyện với anh – câu chuyện ngắn ngủi về anh có sức ám ảnh ghê gớm, nó khơi gợi những cảm xúc thật mãnh liệt trong trái tim cô gái 16 tuổi. Từng lời anh họ kể cứ tự nhiên chảy vào tâm trí em. Lúc đó em chỉ muốn gặp anh, muốn được làm người bạn nhỏ chia sẽ vui buồn cùng anh, muốn kể chuyện cho anh nghe và lắng nghe anh dốc bầu tâm sự. Đó là những lời thực lòng của em đấy anh à.

Nếu anh vô tình đọc được bài viết này chắc anh sẽ cười mà cho rằng em ngớ ngẫn. Nhiều lúc em cũng cảm giác như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại như thế nữa. Em vô duyên quá phải không anh? Đêm hôm đó em không tài nào ngủ được, những lời anh họ kể cứ gặm nhắm dòng suy nghĩ của em, thôi thúc em làm một cái gì đó và em đã viết thư cho anh. Lá thư đầu tiên viết trong sự lo âu phấp phổng. Em sợ anh cười em là vô duyên. Nhưng anh đã không làm em phải buồn. Cánh thư anh hồi âm viết bằng màu mực tím như một lời hứa hẹn dài lâu. Anh mở đầu cánh thư bằng một lời thơ chân tình mà xót xa “Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt/ Chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim/ Nghe bâng khâng xao xuyến muốn đi tìm/ Một thời đã qua lấm lem màu mực tím”. Không biết em đang chia sẻ những nổi niềm sâu kín trong trái tim chàng lính trẻ hay chính em đang gợi lại những gì đã thuộc về miền xa lắc? Từ đó hàng tuần em đều đặn đến bưu điện gửi thư đi và chờ thư hồi âm về. Khoảng thời gian hai năm, dù không dài nhưng nó đủ lớn đối với một kiếp người để khắc vào thời gian một dấu vết sâu, những cánh thư đi và đến đều đặn cùng với những câu chuyện vui buồn về cuộc đời về cuộc sống của hai anh em mình cùng với những lời động viên chia sẽ giúp em vươn lên trong học tập, vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống và vững vàng đi về phía trước cũng là giúp anh xoa dịu nỗi nhớ nhà trong cảnh xa quê… Hai trái tim giữa triệu triệu trái tim chưa một lần cùng nhau ấn nốt nhạc để cùng thổn thức về một điều gì đó trong cuộc sống, khoảng cách về không gian cả ngàn cây số… nhưng có hề gì đã có những cánh thư làm mối giao duyên kéo gần lại khoảng cách, nhem nhóm tình người, vun đắp tình anh em cao cả. Bạn bè bảo em “mày thật vớ vẫn”. Em chấp nhận làm người vỡ vẫn trong suy nghĩ của những người xung quanh để làm một người bạn bé nhỏ của anh. Có lẽ không ai hiểu em và cả em cũng không hiểu mình nữa. Nhưng đâu cần phải đi giải mã những ẩn số đó để làm gì cơ chứ.

Trên thế gian này có vô số điều không lý giải được vẫn tồn tại xung quanh cuộc sống con người mà. Và tất thảy mọi vấn đề xảy ra không có sự khởi đầu giống nhau. Vậy thì em đến với anh cũng đâu cần lý do, đâu cần một sự xuất phát có tính phổ biến trong xã hội, chỉ biết rằng có một niềm tin vô cớ nhưng thật mãnh liệt cứ thôi thúc em, kéo em đi về phía anh. Em cảm giác anh thật gần gũi. Em ước ao được gặp anh, được ngồi bên anh và ngắm nhìn anh thật lâu. Nhưng khoảng cách địa lý xa xôi, em thì còn quá nhỏ để làm một cuộc hành trình lớn, còn anh bận bịu công tác, em đành chờ… Cẩn thận xếp những cánh thư vào ngăn kéo, cần thận gói ghém những kỷ niệm hư vô và cả những nỗi nhớ hư vô vào trong sâu thẳm trái tim, em nghĩ “lúc nào mình gặp nhau, em sẽ lấy ra làm quà tặng anh”, nhưng chẳng bao giờ có thể được phải không anh? Gần hai năm quen nhau, anh hẹn đến mùa phương nở sắp tới sẽ về gặp em, lúc ấy em vui lắm. Chờ đợi, hy vọng. Nhưng anh đã lỗi hẹn. Em buồn nhiều và hờn trách anh – người lính mà em chưa một lần gặp mặt. Em bận với kỳ thì tốt nghiệp cấp 3, kỳ thi đại học. Anh bận với chương trình học sĩ quan… Em rời miền quê Hà Tĩnh nắng cháy vào nam nhập học, còn anh nghe đâu cũng nhận được quyết định đi học. Chúng ta mất liên lạc nhau từ đó. Em vẫn chờ nhưng trả lời em chỉ còn là khoảng lặng “Bồ câu không đưa thư hay tình anh xa mãi?”. Chúng ta bắt đầu trong im lặng và kết thúc cũng trong im lặng. Nhưng có cái gì đó đang đè nặng lên trái tim em để thi thoảng trong giấc mơ vẫn thấp thoáng một khuôn hình không rõ ràng về một chàng trai khoác màu áo lính, có thể đó là anh, cũng có thể chỉ là một ảo ảnh xa xăm? 10 năm rồi phải không anh! Khoảng thời gian rất dài, không biết đã bao lần em tìm anh qua anh họ nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu “lâu lắm rồi bọn anh không liên lạc được với nhau nữa”. Đều đặn hàng tuần em vẫn viết thư cho anh, nhưng cánh thư viết rồi lại được xếp ngay ngắn đặt vào ngăn kéo vì em không chắc anh có dùng hòm thư đó nữa không “4AH – 4241”, hoặc cũng có thể em không chắc chắn về anh?!?.

Và có lẽ đây là lần cuối cùng em viết thư cho anh, gọi tên anh trong từng khoảng lặng. Có lúc nào đó anh vô tình đọc được những dòng tâm sự này không nhỉ? Có lúc nào đó anh nhận ra em giữa dòng người trên phố? Có lúc nào anh hiểu em đã tìm kiếm anh suốt 10 năm trong vô vọng? 10 năm. Thời gian đủ dài để đứa trẻ lớn khôn, đủ để con người trưởng thành, đủ để mái tóc ngã màu, đủ để xóa nhòa một dấu vết, đủ để quên đi một kỷ niệm và cũng đủ để một kỷ niệm hình thành. Có thể anh chẳng còn nhớ gì về em – cô em gái bé nhỏ của anh. Có thể lắm phải không anh? Đó là quy luật tất yếu của thời gian. Em không có quyền gì để bắt anh nhớ đến em – một người mà anh chưa một lần gặp mặt; cũng không có lý do gì để trách anh. Nhưng thực lòng mình em rất buồn. Dù nỗi buồn ấy cũng vô cớ như lúc bắt đầu quen anh. Nếu có thể, em vẫn mong một lần được gặp anh, chạm vào anh để xóa đi hình bóng anh trong em. Nhưng có lẽ ước muốn ấy vượt qua khả năng của em, trở thành một giấc mơ mộng mị

By Vnthutinh.com