Gửi anh – Người của quá khứ

Hà Nội ngày 26/08/2015

Em về thăm lại con đường xưa, vượt một chặng đường dài tìm lại ký ức cũ. Cảm giác ấy dường như chưa bao giờ thay đổi. Em nhớ anh, nhớ những gì thuộc về miền xưa cũ.

Hà Nội đêm nay mưa rất to, tiếng mưa đổ ào ào trên mái. Em giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Kiếm cái điện thoại rồi nhét phone vào tai, cố ru mình vào giấc ngủ. Bản nhạc xưa lại lần nữa vang lên trong không gian, vì nó quá da diết hay vì nó mang nặng những nỗi đau khiến giấc ngủ đã không đến tìm như dự định. Lăn qua lăn lại vài vòng, đúng lúc muốn ném điện thoại xuống chân giường thì nó bỗng đổ chuông, có 1 email mới. Chần chừ một lúc rồi cũng mở ra xem, thông thường giờ này sẽ là email công việc về những kế hoạch còn dang dở… Nhưng cầm điện thoại lên, em chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhìn chằm chằm vào địa chỉ người gửi. Email gửi về từ Cà Mau xa xôi, từ anh – người của quá khứ. Mất 30s để đọc hết email ấy, rồi cũng chỉ 2s sau em đã kịp quên nội dung của nó. Có vẻ như đại não vẫn chưa xử lý hết mớ cảm xúc hỗn độn vừa nãy. Bỗng nhiên em khóc òa…
Đã bao nhiêu lần em tự hỏi mình, em còn nhớ không? nhớ những ngày mưa năm ấy, nhớ cơn mưa phùn đêm mùa đông, hai đứa đi dưới mưa lạnh mà nghêu ngao hát suốt cả đoạn đường về, nhớ những khi chẳng ô, chẳng mũ, đứng trú mưa dưới gốc cây chụi lá, cố ngắm nghía những đường nét của từng cành cây in dưới nền gạch… thời gian đi qua bao nhiêu ngày tháng, rồi em cũng sẽ quên phải không anh?
Chúng ta có lẽ như 2 đường thẳng song song, vì một biến cố cuộc đời mà cắt ngang nhau, rồi lại vội vàng rẽ về 2 hướng. Em biết mình yêu anh, nhưng đợi đến khi nỗi đau cứ mãi đeo bám, em mới hiểu mình yêu nhiều bao nhiêu. Anh đến với em bởi những toan tính, em đến với anh bởi những dại khờ…

Hà Nội những ngày không bình yên, em lang thang qua những con đường cũ, ngồi xuống dưới tán cây tùng mùa này đang xanh lá…nhớ đôi tình nhân ngày nào còn ngồi nơi đây. Đã không biết bao nhiêu lần, giấc mơ ấy vẫn hiện về trong cơn mộng mị, nước mắt rơi ướt đêm mới biết nỗi đau là có thật…

Em đợi anh, đợi anh giữa Hà Nội rộng lớn, đợi anh về thăm lại con phố ngày xưa, đợi anh về tìm lại chút kỷ niệm hư hao…

“Những gì con người ta muốn có mà không có được thì đều tiếc nuối cả” – Em luôn cho rằng câu nói này đúng, nhưng khi trải qua mọi chuyện, em biết đã đến lúc nó là sai. Em không tiếc nuối, không muốn níu anh về bên em, chỉ cần ở nơi xa đó, anh bình yên, dù là bên một-người-mới. Có lẽ e sẽ vẫn nhớ anh nhiều lắm, sẽ vẫn khóc mỗi đêm mưa, sẽ vẫn lang thang con đường quen, sẽ vẫn lần lữa mà nhớ nhớ..quên quên. Nhưng anh à, có lẽ mình quen biết nhau chỉ để nhắc nhở cho nhau giá trị của niềm đau. Để biết ngày xưa ấy, ta đã từng yêu thật tâm đến nhường nào… Nơi xa đó, anh bình yên nhé!

By Songngucho….@gmail.com

vnthutinh.com