Thư Gửi Quá Khứ

Hà Nội ngày 28 / 09 / 2015 .

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, 100 ngày qua đã biến anh thành con người khác. Mọi thứ đã thay đổi theo quy luật mà cuộc sống đã tạo ra, nhưng tại sao hình ảnh về em vẫn mãi cô đọng trong tâm trí anh mà không theo quy luật nào cả. Phải chăng 5 năm yêu nhau quá dài nên không thể xóa nhòa ký ức, hay tại thời gian bỏ rơi anh lại cùng quá khứ của em? Ngày đó anh thường trách mình hay quên khi học tiếng Nhật, bắt em vất vả đọc lại để anh nhớ khỏi quên vậy
mà giờ này muốn quên một nỗi nhớ anh không làm nổi.

Anh nhớ em !
nhớ những đêm mình nói chuyện đến thật khuya, nhớ những con đường mà anh với em đã chung bước. Nguyên Xá, Vân Trì những khu chợ mà mỗi buổi chiều em khoác tay anh cùng đi.Hôm nay cũng trên con đường ngày xưa ấy, thấy chạnh lòng vì không còn hình bóng cũ thân quen.Chân bước đi mà lòng vẩn vơ suy nghĩ . Nỗi nhớ nào mà cồn cào da diết đến thế, giờ này không ở bên chẳng thể nào em biết được, nỗi buồn nào cứ len lỏi trái tim anh.

Từ ngày em đi, anh vẫn ở lại nơi này, với cái xóm cũ tràn ngập kỷ niệm, với căn phòng chật hẹp đã trải qua bốn mùa nắng cháy, và cả với em hình hài trong trí tưởng tượng của anh. Nhiều lúc tự hỏi lòng mình, kỷ niệm là hạnh phúc hay vết thương? Với anh kỷ niệm như một nửa đồng hành trong suất quãng đời còn lại. Nơi đó có em, có tình yêu của anh nữa. Vậy thì kỷ niệm là hạnh phúc phải không em?

By lebahungepu@gmail.com

vnthutinh.com